Love is wonderful: Một thoáng bình yên cho trái tim êm đềm

Thứ Sáu, 31 tháng 12, 2010

Entry cho cuối năm - Đừng bao giờ vội bỏ cuộc

Take a look at my blog: http://danhpham.blogspot.com



Khi bạn làm một điều gì đấy khiến cho “hư bột hư đường”,
Khi bạn đang mệt nhoài để cố leo lên con dốc dài thăm thẳm,
Khi hầu bao của bạn cạn kiệt nhưng món nợ lại đến hạn,
Khi bạn muốn gượng cười nhưng không ngăn nổi tiếng thở dài,
Khi sự lo lắng làm bạn suy sụp,

Phải thư giãn khi đối diện với tất cả…, đừng có ý định bỏ cuộc.

Ai cũng biết, cuộc đời đầy bất ngờ với những khúc quanh và ngã rẽ,
Ai cũng biết, có lắm thất bại liên tiếp nối đuôi nhau khi chúng ta tưởng chừng nắm chắc phần thắng trong tay,
Đừng bỏ cuộc vì thiếu kiên nhẫn, rồi cũng đến lúc bạn thấy những bước ngoặc đáng ngạc nhiên,
Thành công đang ẩn mình sau những thất bại, ẩn mình sau ánh bạc của sự hồ nghi.

Chúng ta không bao giờ nói chúng ta có thể thành công đến mức nào, nhưng chúng ta vẫn có thể đạt được nó ngay cả khi nó thực sự ngoài tầm tay với.
Đừng quá sa lầy vào những thất bại,
Dẫu cho những điều tệ hại nhất xảy ra, hãy nhớ rằng bao giờ cũng có những “ngã rẽ” đầy bất ngờ và may mắn.


Thế cho nên, đừng vội vàng bỏ cuộc!




Thứ Năm, 30 tháng 12, 2010

Chúa cất hết nỗi đau

Cầu xin Chúa cất hết nỗi đau lòng con
Xin Chúa vơi đi buồn bã ưu tư
Lòng con đây phó dâng hết cho Ngài
Vì Ngài thấu rõ nỗi đau lòng con
Ngài là Thiên Chúa nắm giữ đời sống con
Con không thể đắc thắng bằng sức con
duy trong Ngài nỗi đau con được biến tan
xin Ngài đến cất hết nỗi đau lòng con.

...........

Thứ Ba, 28 tháng 12, 2010

Bữa tiệc đêm trong nhà vệ sinh

Take a look at my blog: http://danhpham.blogspot.com

Chị là người giúp việc nhà cho một ông chủ ngoại ngũ tuần, rất giàu có. Đêm xuống, xong việc, vội vàng về với đứa con trai nhỏ 5 tuổi suốt ngày ngóng đợi trong căn nhà tồi tàn..

Hôm ấy, chủ nhà có lễ lớn, mời rất nhiều bạn bè quan khách đến dự tiệc đêm. Ông chủ bảo : "Hôm nay việc nhiều, chị có thể về muộn hơn không?" - "Thưa được ạ, có điều đứa con trai nhỏ quá, ở nhà tối một mình lâu sẽ sợ hãi." Ông chủ ân cần: "Vậy chị hãy mang cháu đến cùng nhé."

Chị mang theo con trai đến. Đi đường nói với nó rằng : "Mẹ sẽ cho con đi dự tiệc đêm." Thằng bé rất háo hức. Nó đâu biết là mẹ làm Oshin là như thế nào kia chứ! Vả lại, chị cũng không muốn cho trí tuệ non nớt của nó phải sớm hiểu sự khác biệt giữa người giàu kẻ nghèo. Chị âm thầm mua 2 chiếc xúc xích.

Khách khứa đến mỗi lúc mỗi đông. Ai cũng lịch sự. Ngôi nhà rộng và tráng lệ… Nhiều người tham quan, đi lại, trò chuyện. Chị rất bận không thường xuyên để mắt được đến đứa con nhếch nhác của mình. Chị sợ hình ảnh nó làm hỏng buổi lễ của mọi người. Cuối cùng chị cũng tìm ra được cách : đưa nó vào ngồi trong phòng vệ sinh của chủ… đó có vẻ như là nơi yên tĩnh và không ai dùng tới trong buổi tiệc đêm nay. Đặt 2 miếng xúc xích vừa mua để vào chiếc đĩa sứ, chị cố lấy giọng vui vẻ nói với Con : Đây là phòng dành riêng cho con đấy, nào tiệc đêm bắt đầu! Chị dặn con cứ ngồi yên trong đó đợi chị đón về. Thằng bé nhìn “căn phòng dành cho nó” thật sạch sẽ thơm tho, đẹp đẽ quá mức mà chưa từng được biết. Nó thích thú vô cùng, ngồi xuống sàn, bắt đầu ăn xúc xích được đặt trên bàn đá có gương, và âm ư hát… tự mừng cho mình.

Tiệc đêm bắt đầu. Người chủ nhà nhớ đến con trai chị, gặp chị đang trong bếp hỏi. Chị trả lời ấp úng: "Không biết nó đã chạy đi đằng nào…" Ông chủ nhìn chị làm thuê như có vẻ giấu diếm khó nói. Ông lặng lẽ đi tìm… Qua phòng vệ sinh thấy tiếng trẻ con hát vọng ra, ông mở cửa, ngây người: "Cháu nấp ở đây làm gì ? Cháu biết đây là chỗ nào không ?" Thằng bé hồ hởi : "Đây là phòng ông chủ nhà dành riêng cho cháu dự tiệc đêm, mẹ cháu bảo thế, nhưng cháu muốn có ai cùng với cháu ngồi đây cùng ăn cơ!"

Ông chủ nhà thấy sống mũi mình cay xè, cố kìm nước mắt chảy ra, ông đã rõ tất cả, nhẹ nhàng ngồi xuống nói ấm áp: "Con hãy đợi ta nhé." Rồi ông quay lại bàn tiệc nói với mọi người hãy tự nhiên vui vẻ, còn ông sẽ bận tiếp một người khác đặc biệt của buổi tối hôm nay. Ông để một chút thức ăn trên cái đĩa to, và mang xuống phòng vệ sinh. Ông gõ cửa phòng lịch sự… Thằng bé mở cửa… Ông bước vào: "Nào chúng ta cùng ăn tiệc trong căn phòng tuyệt vời này nhé." Thằng bé vui sướng lắm. Hai người ngồi xuống sàn vừa ăn ngon lành vừa chuyện trò rả rích, lại còn cùng nhau nghêu ngao hát nữa chứ… Mọi người cũng đã biết. Liên tục có khách đến ân cần gõ cửa phòng vệ sinh, chào hỏi hai người rất lịch sự và chúc họ ngon miệng, thậm chí nhiều người cùng ngồi xuống sàn hát những bài hát vui của trẻ nhỏ… Tất cả đều thật chân thành, ấm áp!

Nhiều năm tháng qua đi… Cậu bé đã rất thành đạt, trở nên giàu có, vươn lên tầng lớp thượng lưu trong xã hội. Nhưng không bao giờ quên giúp đỡ những người nghèo khó chăm chỉ. Một điều quan trọng đã hình thành trong nhân cách của anh: Ông chủ nhà năm xưa đã vô cùng nhân ái và cẩn trọng bảo vệ tình cảm và sự tự tôn của một đứa bé 5 tuổi như thế nào…

Giá trị một ly sữa

Take a look at my blog: http://danhpham.blogspot.com

Một cậu bé nghèo làm nghề bán hàng rong để kiếm tiền học. Một ngày nọ nhận thấy mình chỉ còn mỗi một hào mà bụng đang đói, cậu định bụng sẽ sang nhà kế bên xin một bữa ăn. Một phụ nữ trẻ đẹp ra mở cửa. Bối rối trước cuộc gặp gỡ không chờ đợi này nên thay vì xin ăn cậu lại xin uống. Người phụ nữ đoán là cậu đang đói bèn mang cho cậu một ly sữa lớn.

Cậu chầm chậm nhấp từng ngụm sữa rồi hỏi:

- Cháu phải trả cô bao nhiêu ạ?

Người phụ nữ trả lời:

- Cháu không nợ cô cái gì cả. Mẹ cô đã dạy không bao giờ nhận tiền trả cho lòng tốt.

Cậu bé cảm kích đáp:

- Cháu sẽ biết ơn cô từ sâu thẳm trái tim cháu.

Khi ra đi, cậu cảm thấy khỏe khoắn hơn và niềm tin của cậu vào con người như cũng mãnh liệt hơn. Trước đó, cậu như muốn đầu hàng số phận.

Nhiều năm sau, người phụ nữ bị ốm nặng. Các bác sĩ địa phương đều bó tay. Họ chuyển bà đến thành phố lớn để các chuyên gia nghiên cứu căn bệnh lạ lùng này. Tiến sĩ Howard Kelly được mời đến tham vấn. Khi ông nghe tên thị trấn nơi người phụ nữ ở, một tia sáng ánh lên trong mắt ông. Ngay lập tức, ông khoác áo choàng và đi đến phòng bệnh của người phụ nữ nọ. Ông nhận ra ngay ân nhân của mình năm xưa. Quay về phòng hội chẩn, ông quyết định sẽ dốc hết sức để cứu sống bệnh nhân này. Và cuối cùng nỗ lực của ông đã được đền đáp.

Tiến sĩ Howard Kelly đề nghị phòng y vụ chuyển cho ông hóa đơn viện phí của ân nhân để xem lại. Ông viết vài chữ bên lề của tờ biên lai và cho chuyển nó đến người phụ nữ. Bà nhìn tờ hóa đơn biết rằng mình phải thanh toán nó cho đến hết đời cũng chưa hẳn đã xong. Bỗng nhiên có cái gì đó bên lề khiến bà chú ý và bà đọc được những dòng chữ này:

"Trị giá hóa đơn = một ly sữa"

Ký tên: Tiến sĩ Howard Kelly.

Chiếc vé

Take a look at my blog: http://danhpham.blogspot.com

Một người cha dắt đứa con 6 tuổi đi sở thú chơi. Đến quầy bán vé, người cha dừng lại đọc bảng giá:

"Người lớn: $10.00
Trẻ em trên 5 tuổi: $5.00
Trẻ em dưới 5 tuổi: Miễn phí"

Đọc xong, ông nói với người bán vé:

- Cho tôi 1 vé người lớn và 1 vé trẻ em trên 5 tuổi.

- Con ông trên 5 tuổi à? - Người bán vé tò mò hỏi lại.

- Vâng.

- Nếu ông không nói cho tôi biết thì thằng bé được miễn phí rồi.

- Vâng, có thể không ai biết, nhưng con tôi tự nó biết.

-Sưu tầm-


Lời lãi

Take a look at my blog: http://danhpham.blogspot.com

Quán rất nghèo, lèo tèo dăm chai nước. Hiếm hoi mới có vài người khách.

Con trai càu nhàu:

- Chín mười năm rồi, chẳng thấy lời lãi gì cả, chỉ tổ nhọc thân. Đã bảo u dẹp quách đi cho rồi. Rõ khổ.

Bà mất vì lao phổi. Con trai dỡ quán bỏ, thấy một cuộn giấy cất kỹ trên hốc kèo. Mở ra, một dòng chữ nguệch ngoạc: "Lãi của quán, dành cho con". Gần ba triệu. Tờ giấy run bần bật.

-Tùy Nghi-


Truyện được viết vào những năm hậu bao cấp, khoảng 1989-1990, vào thời điểm đó, 3 triệu là một số tiền rất lớn.

Thứ Hai, 27 tháng 12, 2010

Bơi siêu đẳng với chỉ một cánh tay

Take a look at my blog: http://danhpham.blogspot.com

Câu chuyện của cậu bé sáu tuổi đến từ Alabama có tên gọi Gabe Marsh khiến bất cứ ai cũng không thể tin nổi là cậu có thể làm những việc “phi thường” đối với cậu như thế. Đó là việc Gabe Marsh có thể bơi “siêu đẳng” mà chỉ với một cánh tay trái.

Khả năng của cậu bé Gabe Marsh khiến nhiều người kinh ngạc

Gabe Marsh ngay từ khi sinh ra đã bị dị tật bẩm sinh. Cậu không hề có 2 chân, 2 tay như những người bình thường khác mà chỉ có một cánh tay trái mà thôi. Có lẽ vì điều này mà Gabe Marsh ngay sau khi ra đời đã bị cha mẹ bỏ rơi và cho đến nay người ta vẫn không biết cha mẹ cậu là ai.

Gabe Marsh may mắn đã được nhận nuôi bởi gia đình Marshes – một gia đình nhân từ đã nhận nuôi hơn 60 trẻ em có hoàn cảnh đặc biệt khác.

Gabe Marsh hiện đang là thành viên đặc biệt của gia đình Marsh

2 người là Ann và Ed trong gia đình Marshes một lần đã “nghi ngờ” khả năng bơi lội đặc biệt của Gabe Marsh và quyết định đưa cậu bé này đến với bể bơi để cùng với những trẻ em khác trong đội bơi Guntersville vui vẻ.


Gabe Marsh rất vui và hào hứng mỗi khi được đến bể bơi

Tuy nhiên, Ann đã hoàn toàn bất ngờ khi chứng kiến cảnh Gabe bơi lội như một vận động viên chuyên nghiệp. Chuyện này xảy ra từ mùa hè năm ngoái và cho đến nay, sau những buổi tập luyện để hoàn thiện khả năng bơi của mình hơn nữa, Gabe đã chính thức trở thành thành viên của đội bơi lội trẻ em Guntersville khiến nhiều người ngưỡng mộ, kinh ngạc và yêu quý.

Mỗi khi cậu bé xuất hiện, những tiếng vỗ tay cổ vũ lại vang lên không ngớt.


Cậu bé luôn là tâm điểm chú ý của mọi người


Ai cũng yêu thương và chăm sóc cậu bé đặc biệt này

Dù chỉ có một cánh tay trái nhưng Gabe Marsh vẫn là
một trong những thành viên xuất sắc của đội bơi lội


Chủ Nhật, 26 tháng 12, 2010

Mặt trời nhỏ và ngôi sao đi lạc

Take a look at my blog: http://danhpham.blogspot.com


Trên đồng cỏ mênh mang nắng và gió có một cây hoa vàng thật đẹp, những cánh hoa vàng rực lúc nào tươi tắn nhìn như một mặt trời nhỏ nổi bật giữa những loài hoa dại và cỏ cây khác. Mọi loài mỗi khi nhìn thấy nó đều không tránh hỏi ngưỡng mộ và ghen tị, nhưng chẳng loài nào biết rằng những khi đêm xuống bông hoa lại buồn rầu cúi đầu và lặng lẽ với những nỗi buồn chẳng thể nói cùng ai. Nó buồn vì điều gì nhỉ? Nó cũng không chắc, có thể đó là sự cô đơn và trống trải...


Cho tới một đêm nọ, trong khi nó đang ủ rũ mình thì bỗng thấy một vầng sáng bay tới và thật bất ngờ vầng sáng đó cất lời chào nó:


- Chào bạn! Mình không làm phiền bạn chứ?

- Ơ...chào bạn, không, mình chỉ hơi bất ngờ chút thôi.


Lúc này thì vầng sáng đến đậu lên cánh hoa, nó đã nhận ra một con bọ bé xíu toàn thân đang phát sáng, những ánh sáng thật lung linh và dịu dàng.

- Bạn là ai thế, bạn từ đâu đến?

- Tớ được Gió mang từ một nơi xa đến, mọi người gọi tớ là Đom Đóm.

- Bạn thật tuyệt, làm sao bạn có thể phát sáng được như thế vậy?


Con đom đóm mặt thoáng một nét buồn rầu khi nghe hoa nói...

- Tớ chỉ là một con bọ nhỏ bé thôi mà, thứ ánh sáng nhỏ nhoi này cũng đâu có giúp được gì cho ai giữa màn đêm này đâu. Đó là chưa kể khi mặt trời lên tớ lại phải trốn dưới những cái lá cây này - tớ không chịu nổi ánh sáng mặt trời cậu ạ!

- Tại sao cậu lại nghĩ thế? Cậu có thấy cậu đang soi sáng tớ không? Bây giờ thì tớ biết vì sao mỗi khi đêm xuống tớ lại hay buồn rồi. Bởi vì trong màn đêm thì tớ chẳng có ai ở bên cạnh cả. Và cậu, cậu đừng nghĩ mình như thế, tại sao cậu không nghĩ rằng cậu là một ngôi sao bỏ trốn xuống đây để thực hiện một cuộc phiêu lưu, còn ban ngày cậu phải ẩn nấp vì bị mặt trời tìm kiếm. Như tớ này, tớ luôn nghĩ tớ cũng là một mặt trời bị đánh rơi nên mỗi khi ngày tới tớ lại xòe những cánh hoa của mình ra như một mặt trời thứ thật. Ôi hay quá, ý nghĩ cậu là một ngôi sao trên kia bỗng dưng bay xuống đây làm bạn với tớ khiến tớ vui quá!

- Uh hôm nay tớ cũng thấy cậu rực rỡ như một mặt trời, lúc đó tớ còn phải trốn dưới lá cậu nên cậu không biết đấy thôi. Vì thế mà bây giờ tới mới đường đột xuất hiện trước mặt cậu này, cậu không phiền nếu mình sẽ làm bạn của nhau chứ?

- Tớ rất vui mà, tớ có bạn mới là một ngôi sao đi lạc và cậu cậu có bạn mới là một mặt trời tí hon. Điều đó thật tuyệt phải không?!


Thế là từ hôm đó hoa mặt trời và đom đóm làm bạn với nhau, ngày ngày bông hoa càng vàng rực rỡ và mỗi khi đêm xuống con bọ nhỏ lại bay ra mang tới cho nó ánh sáng lung linh... cả hai không còn thấy cô đơn và lạc lõng nữa.


Rồi những ngày nắng hạ đến, cả đồng cỏ như bị úp bởi một chảo lửa, không ít những cây cỏ nhỏ bé không chịu đựng được mà phải chết khô. Nằm dưới những cái lá, con bọ cũng cảm thấy rõ những cái nắng như thiêu như đốt mà hoa mặt trời đang phải chịu. Nó chẳng biết phải làm gì chỉ biết hỏi hoa:

-Trên đó nắng lắm phải không?

- Uh nắng lắm nhưng tớ vẫn chịu đựng được cậu đừng lo.

...- Trên đó nắng lắm phải không?

- Uh nắng lắm tớ sợ không đủ sức mất... Cậu đừng hỏi nữa được không?


Nhưng đom đóm chẳng thể nào thôi câu hỏi, vì nó chẳng biết làm gì để giúp hoa, nó muốn quan tâm tới hoa mà chẳng biết phải làm thế nào để hoa hiểu. Nó chỉ biết hỏi, hỏi đi hỏi lại câu hỏi đó...

-Trên đó nắng lắm phải không...?

- Cậu đừng hỏi nữa.

...- Nắng lắm phải không...?

- Tại sao cậu không ngừng hỏi được nhỉ, đây nếu cậu muốn biết nắng như thế nào thì hãy tự xem đi!Không nén nổi bình tĩnh, hoa nghiêng mình để cho ánh mặt trời chiếu thẳng xuống. Đom đóm kêu thét lên rồi chẳng thể bám nổi vào những cái lá, nó buông mình rơi xuống... rơi mãi... lúc đó cơn gió đến và cuốn nó đi...


Nửa đêm đom đóm tỉnh lại, nó thấy người nó đau buốt và xung quanh tối om. Hoảng hốt nó kêu lên "Trời ơi tôi làm sao thế này? Tôi bị làm sao thế này? Tôi đang ở đâu, có ai giúp tôi được không?"Gió nhẹ nhàng tới bên nó và nói: "Thấy cậu đang rơi từ trên những cái lá xuống tớ đã đưa cậu đi, giờ cậu đang ở xa cái đồng cỏ lắm rồi... cậu nghỉ đi, những vết thương chắc còn lâu mới lành được.


Đom đóm bật khóc khi nhớ lại mọi chuyện, rồi tiếng khóc nó càng nức nở hơn khi nghĩ tới hoa mặt trời.

- Tại sao? Tại sao lại như thế, chỉ là tớ muốn quan tâm tới hoa thôi mà? Tại sao sự quan tâm lại được đáp lại bằng nỗi đau này, da thịt này đau nhưng làm sao đau bằng nỗi đau trong tim tớ. Cậu có thể trả lời cho tớ tại sao không gió?

- Sự thương yêu và quan tâm đôi khi là phải biết im lặng, sự đồng cảm và chia sẻ đôi khi không phải là những lời nói... cậu ạ!

- Tớ sai rồi, giờ thì tớ biết tớ sai rồi, con đom đóm khóc nấc lên, cậu có thể đưa tớ trở lại đồng cỏ được không? Ôi không, mắt tôi làm sao thế này? Mặt trời quái ác, hãy trả lại tôi ánh sáng đi... À phải rồi, tớ còn thứ ánh sáng quanh mình, hoa mặt trời sẽ nhận ra tớ thôi... Gió ơi xin cậu hãy đưa tớ đi...


Gió đau lòng nhìn thứ ánh sáng quanh mình đom đóm giờ đây chỉ còn là những ánh sáng yếu ớt nhấp nháy, nó còn chẳng tự soi sáng được cho mình thì làm sao soi sáng cho hoa mặt trời thấy được. Gió im lặng đưa đom đóm bay lên...


Giờ thì bạn biết vì sao mùa hè cứ mỗi khi mặt trời lặn là đom đóm lại theo gió bay đi khắp nơi, và những bông hoa mặt trời sau phút giây sai lầm nó ân hận lắm... Mỗi khi ngày tới nó lại hướng về phía mặt trời, nó nghĩ rằng có lẽ nào ở đâu đó bên dưới đom đóm vẫn đang ở đó và cần nó che nắng... nhưng nó chẳng bao giờ còn gặp lại được đom đóm nữa... Người ta gọi nó là hoa hướng dương với ý nghĩ rằng nó mạnh mẽ luôn hướng về phía mặt trời mà chẳng ai thấy nỗi buồn mà nó đang che giấu... Và mỗi khi ngày tắt có mấy ai thấy nó lại cúi mình lặng lẽ hay không?

Thứ Bảy, 25 tháng 12, 2010

1000 con ếch

Take a look at my blog: http://danhpham.blogspot.com


Một người nông dân lên thành phố và hỏi người chủ một nhà hàng xem ông ta có cần 1000 cặp đùi ếch để chế biến thức ăn không. Người chủ ngạc nhiên và hỏi người nông dân làm sao ông ta có thể cung cấp nhiều ếch như vậy. Người nông dân trả lời:

-Có một cái hồ nước gần nhà tôi đầy ếch ở trong đó-cả ngàn con. Chúng kêu ộp ộp suốt cả đêm khiến tôi muốn điên lên

Thế là ông chủ nhà hàng và người nông dân ký một dao kèo-mỗi ngày người nông dân sẽ cung cấp cho nhà hàng 50 con ếch cho đến khi hết số ếch trong hồ.

Sáng hôm sau, người nông dân trở lại với vẻ mặt bối rối, trên tay chỉ có một cặp ếch bé tí. Người chủ nhà hàng hỏi:
- Thế cả ngàn con ếch đâu hết rồi?

Người nông dân trả lời:
- Tôi đã lầm. Chỉ có 2 con này ở trong hồ thôi nhưng rõ ràng là chúng kêu rất ồn

Có bao giờ bạn nằm trằn trọc trên giường vào buổi tối lo lắng về một chuyện dường như bao phủ khắp nơi-như là cả ngàn con ếch đang kêu ộp ộp. Rất nhiều khả năng là khi bình minh đến và bạn nhìn kĩ hơn, bạn sẽ ngạc nhiên về những tiếng ồn ào vô nghĩa ấy.

Thứ Sáu, 24 tháng 12, 2010

Quả trứng của Jeremi

Take a look at my blog: http://danhpham.blogspot.com/2010/12/qua-trung-cua-jeremi.html


Jeremy sinh ra trong một thân thể không lành mạnh như những đứa trẻ khác, cậu bé bị chậm phát triển về trí óc và mang trong người một căn bệnh bẩm sinh hiểm nghèo, nó đang từng ngày làm cho cậu chết dần chết mòn đi. Tuy vậy, ba mẹ Jeremy vẫn cố gắng đem đến cho cậu bé một cuộc sống bình thường nhất có thể được, và họ đã gửi cậu vào trường tiểu học Theresa.

Tuy đã được 12 tuổi, Jeremy vẫn chỉ học lớp hai, cậu bé dường như không thể tiếp thu được bài học. Cô giáo của cậu, Doris Miller, thường phải phát cáu với cậu bé. Cậu bé thường ngồi không yên một chỗ, cứ vặn vẹo người trên ghế, mũi thì thò lò, và hay làu bàu những âm thanh khó chịu mà không ai hiểu. Cũng có đôi lần khác, cậu bé nói rõ ràng rành mạch, và đó là những lúc ánh sáng đã chiếu xuyên qua được cái đầu tối tăm của cậu. Nhưng hầu hết là Jeremy làm cho cô giáo của cậu bực mình nhiều hơn.

Một ngày nọ, cô giáo gọi cho ba mẹ cậu bé và mời họ đến trường để trao đổi ý kiến. Khi ông bà Forester, ba mẹ của Jeremy, ngồi yên lặng trong căn phòng học vắng vẻ, cô Doris mới bảo họ, "Jeremy thật sự không thuộc về chỗ này đâu, cậu bé thuộc về một ngôi trường đặc biệt. Thật không hợp lý cho cậu bé khi phải học với những bạn bè nhỏ tuổi hơn, mà chúng nó lại không hề có vấn đề nào về chuyện tiếp thu bài vở cả. Tại sao mà chúng ta lại phải bắt cậu bé học chung với 19 đứa bạn nhỏ hơn cậu đến 5 tuổi!"

Bà Forester khóc rấm rức trong khi ông chồng trả lời.

"Cô Miller à, thật ra chúng tôi cũng muốn gửi cháu đến trường cho trẻ đặc biệt, nhưng khổ là gần khu này không có trường loại đó. Jeremy sẽ bị sốc nặng nếu như chúng tôi không cho cháu đến trường này nữa. Chúng tôi biết cháu nó rất thích đi học ở đây."

Doris ngồi thừ ra sau khi nhà Forester ra về, cô cứ nhìn chằm chằm vào những bông tuyết đang rơi ngoài cửa sổ. Cái lạnh giá như thấm vào trong lòng cô. Cô cũng muốn thông cảm với gia đình Forester. Dù sao đi nữa, con trai họ đang mang một căn bệnh hiểm nghèo. Nhưng thật là bất hợp lý khi giữ cậu bé trong lớp học này. Cô còn lũ trẻ để giảng dạy, trong khi Jeremy ở đó như là một vật cản. Hơn nữa, cậu bé sẽ chẳng bao giờ học đọc hay viết được đâu. Tại sao phải tốn thêm thời gian mãi như vậy?

Khi Doris đang cân nhắc vấn đề ấy, thì có một sự cáo trách trong lòng cô. Cô buột miệng nói lớn, "Ôi Chúa ơi, con đang ở đây than phiền, trong khi vấn đề của con thật chẳng là gì cả so với nan đề của gia đình khốn khổ đó! Xin Chúa hãy giúp con có thêm lòng yêu thương và sự kiên nhẫn với Jeremy!"

Từ hôm đó trở đi, Doris cố gắng để làm lơ đi những tiếng ồn và những ánh nhìn vô hồn của cậu bé.

Một ngày kia, cậu bé khập khiễng đi đến bàn cô giáo, cậu kéo lê cái chân tật nguyền theo sau... "Con thương cô lắm, cô Miller ơi," cậu bé kêu to đến nỗi cả lớp đều nghe thấy. Những đứa trẻ khác khúc khích cười, và mặt Doris bắt đầu đỏ lên. Cô lắp bắp, "Tại... sao... vậy... à, điều đó thật dễ thương, Jeremy. Bây giờ con ngồi xuống ghế đi nào..."

Mùa xuân đến và những đứa trẻ háo hức chờ mùa lễ Phục sinh sắp đến. Doris kể cho chúng nghe câu chuyện về Chúa Jesus, và rồi để nhấn mạnh về cuộc sống mới, cô đưa cho mỗi đứa trẻ một quả trứng bằng nhựa. Cô nói với bọn trẻ, "Bây giờ, cô muốn các con đem quả trứng này về nhà, các con sẽ bỏ cái gì đó vào bên trong để thể hiện về cuộc sống mới. Và ngày mai các con mang vào lớp cho cô chấm điểm. Các con có hiểu không? "Dạ hiểu, cô Miller!" Bọn trẻ trả lời rất phấn khởi - chỉ trừ Jeremy.

Cậu bé lắng nghe chăm chú, đôi mắt không hề rời khỏi khuôn mặt cô giáo. Cậu chẳng gây ra tiếng động nào, ngay cả những tiếng ồn quen thuộc của cậu. Nhìn Jeremy, cô Doris tự hỏi không biết cậu bé có hiểu những gì cô vừa kể về sự chết của Chúa Jesus và sự phục sinh của Ngài không? Không biết cậu có hiểu bài tập về nhà mà cô vừa giao cho cả lớp không? Có lẽ cô nên gọi điện thoại về nhà cho ba mẹ cậu, và giải thích về bài tập về nhà kia.

Tối ấy, cái bồn rửa chén ở nhà Doris bị hư. Cô phải gọi chủ nhà đến và đợi hàng giờ để ông ta đến và giúp cô sửa lại. Sau đó, cô còn phải đi chợ mua rau quả, phải ủi áo quần cho ngày mai đi dạy, và còn soạn bài kiểm tra từ vựng cho bọn trẻ vào ngày mai. Thế là cô quên mất chuyện gọi điện thoại cho ba mẹ Jeremy.

Sáng hôm sau, 19 đứa trẻ đến trường, chúng cười đùa và nói chuyện với nhau khi lần lượt bỏ quả trứng của mình vào cái rổ to trên bàn cô giáo Miller. Sau tiết học toán là giờ để mở những quả trứng.

Trong quả trứng đầu tiên, Doris thấy một bông hoa, "Ồ đúng rồi, một bông hoa chắc chắn là dấu hiệu của một đời sống mới," cô nói. "Khi cây cối đâm chồi từ mặt đất, chúng ta biết mùa xuân đang đến." Một bé gái ngồi ở hàng đầu vẫy vẫy tay.

"Đó là quả trứng của con đó cô Miller," nó la lớn lên.

Quả trứng kế tiếp chứa một con bướm bằng nhựa, nhưng nhìn giống thật lắm. Doris cầm nó đưa lên. "Các con biết rằng cái kén đã thay đổi và trở thành con bướm rất xinh đẹp. Đúng rồi, đó cũng biểu hiện cho một cuộc sống mới." Judy mỉm cười tự hào và nói, "Cô Miller, đó là quả trứng của con đó."

Kế tiếp, Doris tìm thấy một cục đá có rêu mọc trên đó. Cô giải thích rằng rêu cũng biểu hiện cuộc sống, và Billy từ cuối lớp nói lên, "Ba con giúp con làm đó cô!", mặt cậu thật rạng rỡ.

Rồi Doris mở quả trứng thứ tư. Cô ngạc nhiên. Quả trứng trống không! Chắc chắn nó của Jeremy rồi, cô nghĩ, và đương nhiên là nó đã không hiểu cô hướng dẫn cái gì ngày hôm qua cả. Chỉ tại cô quên mất, không gọi cho ba mẹ cậu bé.

Bởi vì cô không muốn làm cho cậu bé xấu hổ, cô lặng lẽ để quả trứng một bên và tiếp tục lấy một quả trứng khác trong rổ. Đột nhiên, Jeremy nói to, "Cô Miller ơi, sao cô không nói gì về quả trứng của con hết?" Bực mình, Doris trả lời, "Nhưng mà Jeremy - quả trứng của con trống không, chẳng có gì bên trong cả!" Cậu bé nhìn vào mắt cô giáo và trả lời nhỏ xíu, "Vâng ạ, nhưng mà mộ của Chúa Jesus cũng trống không như vậy mà."

Thời gian như ngừng trôi. Doris im lặng hồi lâu mới có thể nói tiếp. Cô hỏi cậu bé, "Nhưng con có biết tại sao mộ của Chúa lại trống không hay không nào?"

"Ồ vâng, con biết!" Jeremy kêu lên. "Chúa Jesus bị đóng đinh chết và bị bỏ vào đây. Rồi Cha của Ngài làm cho Ngài sống lại!"

Chuông hết tiết học vang lên. Khi những đứa trẻ hào hứng chạy ra ngoài sân chơi, Doris khóc. Cái lạnh giá trong tâm hồn cô tan đi hoàn toàn.

Ba tháng sau đó, Jeremy mất. Những ai đến thăm viếng tang lễ đều ngạc nhiên khi thấy 19 quả trứng đặt trên quan tài của cậu bé, tất cả đều trống không.

Viết thư

Take a look at my blog: http://danhpham.blogspot.com/2010/12/viet-thu.html


Lâu rồi không viết thư.
Chắc là từ thuở email và chat chit ra đời.
Mà cũng không hẳn.
Thôi thì chắc là vì không biết ai để nắn nót viết một bức thư tay mà không bị chê là sến!

Công nghệ cũng có cái tội.

  • Tội thứ nhất rành rành là mấy năm nay không ai viết thư tay cho mình, và mình cũng chẳng viết thư tay cho ai.
  • Tội thứ hai là vì cái tội thứ nhất mà chữ nghĩa mình càng ngày càng xấu tệ!
  • Tội thứ ba liên quan đến cái tội thứ hai ở chỗ: không còn đoán nổi tính cách người viết xấu tốt thế nào. Thôi thì đoán già đoán non qua... font VNI-Helve hay VN-Times vậy.

Chủ nhật rảnh, ngồi lục lọi một đống bụi bặm. Lôi ra một đống kỷ niệm... Vàng úa... Phẳng đến mức không thể nhàu hơn... Hoen mực... Hoen cảm giác... Bồng bềnh...

Thư mẹ viết cho khi lần đầu tiên mình sống xa nhà. Từ dạo ấy chẳng bao giờ còn nghe nhắc “Con nhớ ăn uống đầy đủ nhe” (đính chính: mami vẫn nhắc qua điện thoại, nhưng toàn là hét: “Mày lo mà ăn uống đầy đủ nhe chưa. Ốm nhom ốm nhách thấy ghê!”). Thư viết lại cho mami “Mẹ nhớ giữ sức khỏe...” (ai như bây giờ cứ gọi về là bỡn cợt: “Mẹ nhớ ăn uống đàng hoàng... Tiết kiệm hoài!”).

Thư tình ta viết cho nhau. Hồi ấy đọc rưng rưng... Bây giờ đọc vẫn rưng rưng... Bao nhiêu nhớ nhung làm rách cả lề. Ai bảo lời nói gió bay. Nhớ thì nhớ. Nhưng chữ viết gió hổng bay... Nên cứ giở đi giở lại mà đọc.

Thư tay ta viết chuyền nhau những... nhảm nhí khi giờ học chán phèo (“buồn ngủ quá!”, “ờ, buồn ngủ”). Đôi khi chỉ có vậy, mà đọc lại vẫn buồn cười. Cứ như chữ nén tất cả khoảnh khắc khi nó được sinh ra, nên sẵn lòng tuôn trào mỗi khi đọc lại.

Thư... hăm dọa của học trò viết cho cô giáo “mai mốt cô mà đi là tim em như ngừng đập”. Mới đọc hết hồn. Đọc xong biết nó được copy ra nhiều bản gửi cho nhiều người vẫn... hết hồn. Đọc lại bao nhiêu lần vẫn... hết hồn và buồn cười không chịu nổi.

Bây giờ hổng còn biết viết thư cho ai, nên thi thoảng cứ chép thơ để xem chữ mình ngượng nghịu thấy thương. Thi thoảng được hỏi: Chép chi? Thì trả lời nè: thèm viết, thèm nhận một bức thư tay... nên tự viết tặng mình.


Nếu bạn muốn gần ai đó, hãy viết thư cho họ.

Thứ Năm, 23 tháng 12, 2010

Dễ và khó




  • Dễ là khi ban có một chỗ trong sổ địa chỉ của một người, nhưng khó là khi bạn tìm được một chỗ trong trái tim của người đó.
  • Dễ là khi đánh giá lỗi lầm của người khác, nhưng khó là khi nhận ra sai lầm của chính mình.
  • Dễ là khi nói mà không suy nghĩ và khó là khi biết kiểm soát những lời nói của mình.
  • Dễ là khi làm tổn thương một người mà bạn yêu thương nhưng khó là khi hàn gắn vết thương đó lại.
  • Dễ là khi tha thứ cho người khác, nhưng khó là khi làm cho ngưòi khác tha thứ cho mình.
  • Dễ là khi đặt ra các nguyên tắc, nhưng khó là khi làm theo chúng
  • Dễ là khi nằm mơ hằng đêm, nhưng khó là khi chiến đấu vì một giấc mơ.
  • Dễ là khi thể hiện chiến thắng, nhưng khó là khi nhìn nhận thất bại.
  • Dễ là khi vấp phải một hòn đá ngã và khó là khi đứng dậy và đi tiếp.
  • Dễ là khi hứa một điều với ai đó, nhưng khó là khi hoàn thành lời hứa đó.
  • Dễ là khi chúng ta thể hiện chúng ta yêu thương, nhưng khó là khi làm cho người khác cảm thấy như thế hàng ngày.
  • Dễ là khi phê bình người khác, nhưng khó là khi cải thiện chính bản thân mình.
  • Dễ là khi để mắc sai lầm, nhưng khó là khi học từ những sai lầm đó.
  • Dễ là khi buồn bực vì một điều gì đó mất đi, nhưng khó là khi quan tâm đủ đến điều đó để đừng làm mất.
  • Dễ là khi nghĩ về một việc và khó là khi dừng suy nghĩ để thực hiện hành động đó
  • Dễ là khi nghĩ xấu về người khác và khó là khi cho họ niềm tin.
  • Dễ là khi nhận nhưng khó là khi cho
  • Dễ là khi đọc những điều này và khó là khi bạn thực hiện nó..

Hướng dẫn sử dụng HJ Spliter để nối file .001



Trước hết bạn download chương trình ghép file HJSpliter theo link dưới đây:

Khởi động chương trình, bạn sẽ thấy khung cửa sổ sau:

Bạn click vào nút Join để nối các file có đuôi *.001 *.002 .... Một cửa sổ nữa sẽ hiện lên:



-Chọn đường dẫn Input: chọn file bắt đầu bằng .001 (các file sau nó sẽ tự chọn, với điều kiện các file phải được đặt tên giống nhau, chỉ khác số hiệu phần đuôi)
-Chọn đường dẫn Output: nơi bạn đặt file sau khi nối lại (mặc định là cùng 1 chỗ với file .001)
-Sau đó nhấn Start để bắt đầu nối file, các bạn sẽ thấy khung sau:

-Việc còn lại bây giờ là pha một tách cà phê sữa và nhâm nhi cho đến khi có kết quả:

Chúc bạn luôn vui vẻ trong cuộc sống.

7 kì quan



Hãy kể ra 7 kì quan thế giới mà bạn biết. 7 kì quan nào vừa xuất hiện trong trí của bạn thế?


Một nhóm học sinh đang học cách viết luận về chủ đề 7 kì quan thế giới. Cuối giờ, mỗi em phải liệt kê được 7 kì quan theo suy nghĩ của riêng mình.

Học sinh ngồi ríu rít bàn bạc rằng những công trình nào nên là kì quan của thế giới. Tháp nghiêng Pisa, Kim tự tháp Ai Cập … đều được chọn lựa.

Cuối giờ khi thu bài, một cô bé vẫn băn khoăn cầm bài viết để trắng. Cô bé giải thích :

-Em vẫn chưa liệt kê xong vì có nhiều kỳ quan quá ạ!

-Em hãy thử kể những kì quan theo ý em để các bạn và cô nghe xem có thể giúp em được không? – Cô giáo nhiệt tình hướng dẫn.

Cô bé do dự :

-Em nghĩ 7 kì quan trên thế giới nên là : xúc giác, vị giác, thị giác, thính giác, khả năng đi lại được, nụ cười và tình yêu thương.

Con người vẫn sẽ tiếp tục sống nếu không có Kim Tự Tháp Giza, tháp nghiêng Pisa, nhà hát Opera Sydney hay rặng san hô đẹp nhất hành tinh, nhưng chúng ta sẽ sống ra sao nếu thiếu xúc giác, hay vị giác, hay một trong bảy “kì quan” của cuộc sống mà cô bạn đã kể. Có lẽ sẽ khó khăn lắm nhỉ

Hơn nữa, cả Trái Đất mới có một kì quan như Kim Tự Tháp, trong khi mỗi người bình thường chúng ta lại có cho riêng mình những 7 kì quan. Chúng ta thật giàu có biết bao.

Đó có phải chăng là những kỳ quan cần được chúng ta trân trọng và bảo tồn hơn hết?

Hành trang vào đời



Bước chân vào đời, ai cũng chuẩn bị cho mình một vài thứ hữu ích, nhưng hành trang của mỗi người không ai giống ai, có người chỉ cần một ít vốn về vật chất, có người mang trên vai những kiến thức đã từng được học, có người lại chẳng biết mình sẽ cần gì trên con đường tiến tới tương lai.

Còn bạn, bạn mang hành trang gì khi vào đời?

1. Một ít tăm ... vì cái tăm sẽ nhắc bạn nhớ tìm và phát hiện những đức tính tốt của mọi người, kể cả bản thân của bạn.

2. Một sợi dây cao su ... vì dây cao su sẽ nhắc bạn nhớ sống linh động.Mọi chuyện trên đời không phải lúc nào cũng đi theo hướng bạn muốn, nhưng dù cách này hay cách khác chúng ta vẫn giải quyết tốt được mọi vấn đề.

3. Một nụ hôn ngọt ngào... vì nụ hôn ấy sẽ nhắc bạn nhớ rằng mọi người cần nhận được một lần ôm hôn hoặc một lời khen tặng mỗi ngày.

4. Một miếng băng dán ... vì miếng băng sẽ nhắc bạn nhớ hàn gắn những vết thương lòng của bạn hoặc của ai đó.

5. Một cục tẩy ... vì cục tẩy sẽ nhắc bạn nhớ rằng ai đó cũng có thể phạm lỗi. Không sao, chúng ta học từ những lỗi lầm.

6. Một cây kẹo gum bubble ... vì chất dính của kẹo gum sẽ nhắc bạn nhớ luôn bám theo mục tiêu đã đề ra, đừng bỏ cuộc và bạn sẽ đạt được những điều mình mong ước.

7. Một cây bút chì ... vì bút chì sẽ nhắc bạn nhớ viết ra những điều tốt bạn làm hằng ngày.

Và hãy nhớ 8. mang theo mình một túi trà... vì túi trà sẽ nhắc bạn nhớ hằng ngày nên nghỉ ngơi, thư giãn và ôn lại danh sách những điều phúc lành mà Thượng đế ban tặng.

Bạn có đem theo những vật đó không?

Thứ Tư, 22 tháng 12, 2010

Tha thứ, mãi mãi



Nên bây giờ còn có ba điều nầy: Đức tin, sự trông cậy, tình yêu thương; nhưng điều trọng hơn trong ba điều đó là tình yêu thương. Tình yêu thương không hề hư mất bao giờ.

Lisa ngồi trên sàn với chiếc hộp trước mặt. Cái hộp cũ kĩ đựng 1 tờ giấy kẻ ô vuông. Và đây là câu chuyện đằng sau những ô vuông...

- Các con phải tha thứ cho anh chị em mình bao nhiêu lần... - Cô giáo trường Chủ Nhật đọc to luôn câu trả lời cho cả lớp nghe: "70 nhân 7 lần! "

Lisa kéo tay Brent - em trai cô:


- Thế là bao nhiêu lần...

Brent viết số 490 lên góc vở Lisa. Brent nhỏ bé, vai hẹp, tay ngắn, đeo cặp kính quá khổ và tóc rối bù. Nhưng năng khiếu âm nhạc của cậu làm bạn bè ai cũng phục. Câụ học pianô từ năm lên 4, kèn darinet năm lên 7 và giờ đây cậu đang chinh phục cây đèn Oboa. Lisa chỉ giỏi hơn em trai mình mỗi 1 thứ: bóng rổ, 2 chị em thường chơi bóng rổ sau giờ học. Brent thấp bé lại yếu, nhưng nó không nỡ từ chối vì đó là thú vui duy nhất của Lisa giữa những bảng điểm chỉ toàn yếu với kém của cô.

Sau giờ học, 2 chị em lại chạy ra sân bóng rổ. Khi Lisa tấn công, Brent bị khuỷu tay Lisa huých vào cằm. Lisa dễ dàng ghi điểm. Cô hả hê với bàn thắng cho đến khi nhìn thấy Brent ôm cằm.

- Em ổn cả chứ... Chị lỡ tay thôi mà!

- Không sao, em tha lỗi cho chị - Cậu bé cười - Phải tha thứ 490 lần và lần này là 1, vậy chỉ còn 489 lần nữa thôi nhé!

Lisa cười. Nếu nhớ đến những gì Lisa đã làm với Brent thì hẳn 490 lần đã hết từ lâu lắm.

Hôm sau, 2 chị em chơi bắn tàu trên giấy. Sợ thua, Lisa nhìn trộm giấy của Brent và dễ dàng "chiến thắng".

- Chị ăn gian! - Brent nhìn Lisa nghi ngờ.


Lisa đỏ mặt:

- Chị xin lỗi!

- Được rồi, em tha lỗi - Brent cười khẽ - Thế là chỉ còn 488 lần thôi, phải không...

Sự độ lượng của Brent làm Lisa cảm động. Tối đó, Lisa kẻ 1 biểu đồ với 490 hình vuông:

- Chúng ta dùng cái này để theo dõi những lần chị sai và em tha lỗi. Mỗi lần như vậy, chị sẽ gạch chéo 1 ô - Miệng nói, tay Lisa đánh dấu 2 ô. Rồi cô bé dán tờ biểu đồ lên tường.

Lisa có rất nhiều cơ hội đánh dấu vào biểu đồ. Mỗi khi nhận ra mình sai, Lisa xin lỗi rất chân thành. Và cứ thế... Ô thứ 211: Lisa giấu sách Tiếng Anh của Brent và cậu bé bị điểm 0. Ô thứ 394: Lisa làm mất chìa khoá phòng Brent... Ô thứ 417: Lisa dùng thuốc tẩy quá nhiều làm hỏng áo Brent... Ô thứ 489: Lisa mượn xe đạp của Brent và đâm vào gốc cây. Ô 490: Lisa làm vỡ chiếc cốc hình quả dưa mà Brent rất thích.

- Thế là hết - Lisa tuyên bố - Chị sẽ không có lỗi gì với em nữa đâu.

Brent chỉ cười: "Phải, phải"

Nhưng rồi vẫn có lần thứ 491. Lúc đó Brent là sinh viên trường nhạc và cậu được cử đi biểu diễn tại đại nhạc hội New York. Một niềm mơ ước thành hiện thực.

Người ta gọi điện đến thông báo lịch biểu diễn nhưng Brent không có nhà, Lisa nghe điện: "Hai giờ chiều ngày mùng 10 nhé" Lisa nghĩ mình có thể nhớ được nên cô đã không ghi lại.

- Brent này, khi nào con biểu diễn... - Mẹ hỏi.

- Con không biết, họ chưa gọi điện báo ạ! Brent trả lời.

Lisa lặng người, mãi mới lắp bắp:


- Ôi!... Hôm nay ngày mấy rồi ạ...

- 12, có chuyện gì thế...

Lisa, bưng mặt khóc nức lên:

- Biểu diễn... 2 giờ... mùng 10... người ta gọi điện... tuần trước...

Brent ngồi yên, vẻ mặt nghi ngờ, không dám tin vào nhữnng gì Lisa nói.

- Có nghĩa là... buổi biểu diễn đã qua rồi......... - Brent hỏi.

Lisa gật đầu. Brent ra khỏi phòng, không nói thêm lời nào. Lisa về phòng, ngậm ngùi khóc. Cô đã huỷ hoại giấc mơ của em cô, làm cả gia đình thất vọng. Rồi cô thu xếp đồ đạc, lén bỏ nhà đi ngay đêm hôm đó, để lại 1 mảnh giấy dặn mọi người yên tâm.

Lisa đến Boston và thuê nhà sống ở ngay đó. Cha mẹ nhiều lần viết thư khuyên nhủ nhưng Lisa không trả lời: "Mình đã làm hại Brent, mình sẽ không bao giờ về nữa". Đó là ý nghĩ trẻ con của cô gái 19 tuổi.

Rất lâu sau, cô vô tình gặp lại người láng giềng cũ: bà Nelson.

- Tôi rất tiếc về chuyện của Brent... - Bà ta mở lời.

Lisa ngạc nhiên:

- Sao ạ...

Bà Nelson nhanh chóng hiểu rằng Lisa không biết gì. Bà kể cho cô nghe tất cả: xe chạy với tốc độ quá cao, Brent đi cấp cứu, các bác sĩ tận tâm nhưng Brent không qua khỏi. Ngay trưa hôm đó, Lisa quay về nhà.

Cô ngồi lặng yên trước chiếc hộp. Cô không thấy tờ biểu đồ ngày xưa kín đặc các gạch chéo mà lại có 1 tờ giấy lớn:

"Lisa yêu quý,

Em không muốn đếm những lần mình tha thứ, nhưng chị lại cứ muốn làm điều đó. Nếu chị muốn tiếp tục đếm, hãy dùng tấm bản đồ mới em làm cho chị.

Yêu chị,

Brent"

Mặt sau là 1 tờ biểu đồ giống như Lisa đã làm hồi bé, với rất nhiều ô vuông. Nhưng chỉ có 1 ô vuông đầu tiên có đánh dấu và bên cạnh là dòng chú thích bằng bút đỏ: "Lần thứ 491: Tha thứ, mãi mãi! "