Love is wonderful: Một thoáng bình yên cho trái tim êm đềm

Thứ Hai, 31 tháng 1, 2011

Bay


Take a look at my blog: http://danhpham.blogspot.com


Một cậu bé từ nhỏ phải sống trong trại mồ côi. Cậu luôn ước ao mình có thể bay được như những chú chim. Mọi lời giải thích đều chẳng có hề làm cậu bận tâm. Cậu thắc mắc: có những loài chim trong sở thú còn to lớn hơn cậu, mà chúng còn có thể bay được, thế thì sao cậu lại không thể?
Một cậu bé khác, sống gần trại mồ côi, bị liệt bẩm sinh. Cậu cũng có một ước mơ, ước mơ mình có thể chạy nhảy trên đôi chân như những cậu bé khác.
Một ngày nọ, mồ côi ra chơi ở công viên. Mồ côi thấy bé liệt đang chơi trong hố cát. Mồ côi chạy lại làm quen, cùng chơi với bé liệt. Bất chợt, mồ côi hỏi ước mơ của bé liệt, để xem bạn có ước mơ được bay bổng giống mình hay không.
- Tớ chưa bao giờ mơ như thế. – bé liệt trả lời – Nhưng tớ luôn ước rằng tớ có thể đi lại bình thường như cậu.
- Tớ xin lỗi, chuyện của cậu thật đáng buồn. Này, chúng ta có thể làm bạn mãi mãi với nhau được chứ?
- Tất nhiên rồi!
Hai đứa trẻ chơi với nhau rất vui vẻ, cho đến khi bố của bé liệt mang chiếc xe lăn ra đón con trai về. Mồ côi nói thầm điều gì đó vào tai bố bé liệt.
- Được thôi, nếu cháu muốn – Người bố vui vẻ đáp.
Mồ côi tiến lại chỗ bạn mình và nói:
- Cậu là người bạn duy nhất của tớ. Tớ ước gì cậu có thể cùng chạy đi chơi với tớ, nhưng tiếc là cậu không làm được. Thế nên tớ sẽ cho cậu mượn đôi chân của tớ để cùng chạy đi chơi với tớ.
Nói rồi mồ côi cõng ngay người bạn bị liệt của mình lên lưng và đi. Lúc đầu, cậu đi từ từ, rồi dần dần cậu chạy, chạy nhanh hơn. Bé liệt hứng thú reo lên:
- Thật tuyệt vời, đây là lần đầu tiên tớ không cần xe lăn mà chạy nhanh đến vậy.
Mồ côi chạy càng nhanh hơn nữa dù mặt cậu đỏ bừng và áo thì ướt sũng mồ hôi. Người cha hạnh phúc nhìn hai đứa trẻ chạy vòng quanh thảm cỏ. Bé liệt giơ hai tay lên trời hét to:
- Bố ơi! Nhìn này, con không chỉ chạy được, mà còn có thể bay được rồi, con đang bay này!...--------------------------------Thực hiện được ước mơ của mình quả thật hạnh phúc, thế nhưng vun đắp ước mơ cho những ai bạn yêu thương, bạn sẽ càng thấy hạnh phúc hơn nhiều lần. Câu chuyện cảm động của hai cậu bé nhắc nhở chúng ta rằng: Nếu bạn không thể bay, bạn vẫn có thể giúp người khác bay bằng sức lực của mình. Hãy giúp những người xung quanh bạn thực hiện ước mơ. Và bạn sẽ thấy được ước mơ của mình được thực hiện bởi họ, bạn thật hạnh phúc!

Ban cho có phước hơn nhận lãnh....

-Góp nhặt
-

Thứ Bảy, 29 tháng 1, 2011

Đặc biệt - Bình thường


Take a look at my blog: http://danhpham.blogspot.com


- Bạn là món quà của Đấng Tạo Hóa
- Sự hiện hữu của bạn là món quà cho thế giới nầy. Bạn là duy nhất và không ai thay thế được bạn. Cuộc đời bạn là tất cả những gì đặc biệt chỉ dành riêng cho bạn, bạn hãy sống trọn vẹn từng ngày ngay từ bây giờ.
- Hãy luôn sống trong những niềm vui, chứ không phải là những phiền toái, và bạn sẵn sàng đương đầu với những gì sẽ đến. Trong bạn hẳn sẽ luôn có quá nhiều câu hỏi, hoài nghi… Nhưng hãy dũng cảm… bạn vô cùng đặc biệt.
- Đừng tự giới hạn mình. Những giấc mơ của bạn đang chờ bạn đánh thức và chinh phục. Đừng rời bỏ những quyết định quan trọng để tạo ra cơ hội của ngày mai. Hãy biết rõ giá trị tuyệt vời của mình.
- Không có gì lãng phí năng lượng sống cho bằng sự lo lắng. Bạn càng ưu tư bao nhiêu, bạn càng trĩu nặng tâm hồn bấy nhiêu. Mọi vấn đề đều quan trọng, nhưng không vấn đề nào quá quan trọng – hãy sống một cuộc đời “trời quang mây tạnh”, chứ không phải sống trong những âu sầu hối tiếc.
- Hãy nhớ rằng một tình yêu nhỏ sẽ khó tồn tại, hãy nhớ rằng rất nhiều quy luật tuần hoàn là điều không tránh khỏi. Hãy nhớ rằng tình bạn là một sự đầu tư khôn ngoan, và kho báu cuộc đời là chúng ta… được ở bên nhau.
- Có sức khỏe, hy vọng, hạnh phúc. Hãy dành thời gian ước nguyện cho bạn, cho người thân, cho mọi người. Và đừng bao giờ quên… bạn là một người đặc biệt, nhưng rất bình thường; đồng thời cũng là một người bình thường, và rất đặc biệt!
-Góp nhặt-

Thứ Sáu, 28 tháng 1, 2011

Đừng...


Take a look at my blog: http://danhpham.blogspot.com


- Đừng làm mòn giá trị của bản thân bằng việc so sánh bạn với người khác. Bởi vì mỗi người trong chúng ta đều là những người đặc biệt.
- Đừng đề ra mục tiêu của bạn chỉ vì người khác cho đó là quan trọng. Không người nào có thể khẳng định được cuộc đời bạn quan trọng thế nào.
- Đừng để cuộc sống đi qua mắt bạn chỉ vì bạn đang sống trong quá khứ hay tương lai. Bằng cách sống cuộc sống của mình ngày hôm nay, vào lúc này, bạn đang sống tất cả mọi ngày trong cuộc đời.
- Đừng từ chối nếu bạn vẫn còn cái để cho.
- Không điều gì là tồn tại mãi mãi cho đến lúc bạn ngừng cố gắng.
- Đừng ngại ngần thừa nhận rằng bạn chưa hoàn hảo.
- Đừng e dè đối mặt thử thách. Chỉ khi thử sức mình, bạn mới học được can đảm.
- Đừng đóng cửa trái tim và ngăn cản tình yêu đến chỉ vì bạn nghĩ không thể nào tìm ra nó.
- Cách nhanh nhất để nhận tình yêu là cho, cách mau lẹ để mất tình yêu là giữ nó quá chặt, cách tốt nhất để giữ gìn tình yêu là chắp thêm đôi cánh cho tình yêu bay cao.
- Đừng đi qua cuộc sống quá nhanh đến nỗi bạn quên mất mình đang ở đâu và thậm chí quên mình đang đi đâu.
- Đừng quên nhu cầu cảm xúc cao nhất của một người là cảm thấy được tôn trọng.
- Đừng ngại học hỏi. Kiến thức là vô bờ, là một kho báu mà ta luôn có thể gặp ở bất kỳ nơi nào chân ta đặt đến.
- Đừng sử dụng thời gian hay ngôn từ bất cẩn. Cả hai thứ đều không thể lấy lại.
- Cuộc sống không phải là một cuộc chạy đua, nó là một cuộc hành trình, đừng chạy hết tốc lực để rồi kết thúc cuộc đời, hãy tận hưởng từng giây phút bạn bước đi trên hành trình đó.
-Góp nhặt-

Thứ Năm, 27 tháng 1, 2011

Con người


Take a look at my blog: http://danhpham.blogspot.com


- Con người có đôi mắt nằm phía trước để luôn nhìn sự việc đang diễn ra thay vì cứ ngoái nhìn lại những gì đã qua.
- Con người có đôi tai - một tai trái và một tai phải - để có thể nghe cả hai phía, để nghe đủ những lời ca tụng cũng như phê bình, để phân biệt đúng sai, cả những lời phải và những lời trái.
- Con người có bộ óc nằm trong hộp sọ, cho dù không có tiền đi chăng nữa thì chúng ta vẫn giàu có vì chẳng ai có thể lấy cắp được bộ óc sinh sản ra nhiều suy nghĩ và ý tưởng độc đáo.
- Con người có đôi vai nối liền đôi tay để gánh vác những nhiệm vụ, trọng trách. Hơn nữa, một để giúp đỡ bản thân, một để giúp đỡ người khác.
- Con người có một đôi chân dài và khỏe, để đi khắp nơi, cho mắt được quan sát, để não được mở rộng.
- Nhưng chúng ta chỉ sinh ra với một cái miệng, và một cái lưỡi - vì miệng là vũ khí sắc bén. Nó có thể làm tổn thương, đau lòng hay giết chết kẻ khác.
- Hãy ghi nhớ câu nói: Nói ít, nhìn thấy và lắng nghe nhiều.
- Con người có chỉ một trái tim nằm sâu trong lồng ngực nhắc nhở ta phải biết trân trọng và yêu thương vô điều kiện.
-Góp nhặt-

Gánh nặng


Take a look at my blog: http://danhpham.blogspot.com


Ốc sên con ngày nọ hỏi mẹ của nó: "Mẹ ơi, tại sao khi chúng ta sinh ra phải đeo một cái bình vừa nặng vừa cứng trên lưng như thế? Thật mệt chết đi được!"
"Vì cơ thể chúng ta không có xương để chống đỡ, chỉ có thể bò, mà bò cũng không nhanh" - Ốc sên Mẹ nói.
"Chị sâu róm không có xương cũng bò chẳng nhanh, sao chị ấy không cần đeo cái bình vừa nặng, vừa cứng đó?"
"Vì chị sâu róm sẽ biến thành bướm,bầu trời sẽ bảo vệ chị ấy!"
"Nhưng em giun đất cũng không có xương và cũng bò chẳng nhanh, cũng không biến hóa được tại sao em ấy không đeo cái bình vừa nặng vừa cứng đó?"
"Vì em giun đất sẽ chui xuống đất, lòng đất sẽ bảo vệ em ấy!"
Ốc sên con bật khóc nói: "Chúng ta thật đáng thương, bầu trời không bảo vệ chúng ta, lòng đất cũng không che chở chúng ta."
"Vì vậy mà chúng ta có cái bình đó!"-Ốc sên Mẹ an ủi con-"Đấng Sáng Tạo cho ta một gánh nặng để che chở chúng ta, và đó là nhà của chúng ta đấy con ạ."
-Góp nhặt-

Thứ Tư, 26 tháng 1, 2011

Truyện cười: thiếu cái gì lấy cái đó

Một ngày nọ, cô gái dẫn người yêu về ra mắt gia đình.

Cha cô gái là người thích bày tỏ mình khôn ngoan, thường hay hỏi han điều này điều kia, lại thích dạy dỗ kẻ khác. Khi chàng trai vừa tới nhà ông ta liền hỏi chuyện.

- Giả sử cháu ra đường nếu thấy 2 cái túi, 1 túi trí khôn và túi kia là vàng thì cháu nhặt túi gì?

- Dạ, cháu sẽ nhặt túi vàng - Chàng trai nhanh nhảu đáp

- Thanh niên thời này chỉ biết mỗi tiền tài danh vọng, thật đáng xấu hổ. Cháu nên nhặt túi trí khôn mới phải. - Bố cô gái tặc lưỡi lắc đầu nói.

- Thưa chú, cháu nghĩ ai thiếu cái gì thì sẽ nhặt cái đó thôi. - Chàng trai đáp lại

- ................

=====================

...nhiều lời thì sanh ra sự ngu dại. - Truyền đạo 5:3

Hễ lắm lời, vi phạm nào có thiếu; Nhưng ai cầm giữ miệng mình là khôn ngoan. - Châm ngôn 10:19

Dải IP mới để vào facebook

Mọi người vào sửa file host như hướng dẫn trong bài này nha. Sau đó copy dải IP sau vào chèn lên dải IP cũ:

125.252.224.88 www.facebook.com
125.252.224.88 login.facebook.com
125.252.224.88 logins.facebook.com

66.220.149.11 facebook.com
69.63.181.12 apps.facebook.com
66.220.158.43 apps.facebook.com
69.63.189.16 apps.facebook.com

153.16.15.71 www.facebook.com
153.16.15.71 www.logins.facebook.com
153.16.15.71 facebook.com
153.16.15.71 login.facebook.com
153.16.15.71 apps.facebook.com
153.16.15.71 upload.facebook.com
153.16.15.71 www.connect.facebook.com
153.16.15.71 graph.facebook.com
153.16.15.71 static.ak.connect.facebook.com
153.16.15.71 developers.facebook.com
153.16.15.71 error.facebook.com

60.254.175.42 facebook.com
60.254.175.42 www.facebook.com
60.254.175.42 register.facebook.com
60.254.175.42 www.logins.facebook.com
60.254.175.42 blog.facebook.com
60.254.175.42 logins.facebook.com
60.254.175.42 login.facebook.com
60.254.175.42 apps.facebook.com
153.16.15.71 upload.facebook.com
60.254.175.42 graph.facebook.com
60.254.175.42 profile.ak.fbcdn.net
60.254.175.42 photos-a.ak.fbcdn.net
60.254.175.42 photos-b.ak.fbcdn.net
60.254.175.42 photos-c.ak.fbcdn.net
60.254.175.42 photos-d.ak.fbcdn.net
60.254.175.42 photos-e.ak.fbcdn.net
60.254.175.42 photos-f.ak.fbcdn.net
60.254.175.42 photos-g.ak.fbcdn.net
60.254.175.42 photos-h.ak.fbcdn.net
60.254.175.42 static.ak.connect.facebook.com
60.254.175.42 static.ak.fbcdn.net
60.254.175.42 b.static.ak.fbcdn.net
60.254.175.42 error.facebook.com
60.254.175.42 developers.facebook.com
60.254.175.42 pixel.facebook.com
60.254.175.42 api.facebook.com
60.254.175.42 chanel.facebook.com
60.254.175.42 0.50.chanel.facebook.com
60.254.175.42 external.ak.fbcdn.net
60.254.175.42 profile.ak.fbcdn.net
60.254.175.42 creative.ak.fbcdn.net
60.254.175.42 chat.facebook.com
60.254.175.42 vupload.facebook.com
60.254.175.42 secure.facebook.com
60.254.175.42 connect.facebook.com
60.254.175.42 channel.facebook.com

Chúc mọi người thành công nha.

Bạn

Take a look at my blog: http://danhpham.blogspot.com


Hai người bạn thân đi trên sa mạc. Trong cuộc hành trình, họ đã tranh cãi với nhau, gây gổ với nhau vì cái nóng khó chịu của sa mạc, và một người đã không kiềm chế nổi và đánh người kia. Tuy bị tổn thương, nhưng người kia không đánh trả, mà chỉ ghi lên cát một dòng chữ:

HÔM NAY NGƯỜI BẠN THÂN NHẤT ĐÃ ĐÁNH MÌNH.

Và rồi họ lại tiếp tục vượt qua sa mạc. Cho đến khi thấy được một ốc đảo, họ rất vui mừng vì tìm được nguồn nước, vội nhảy ùm xuống nước cho thỏa cơn khát và giải tỏa sức nóng gay gắt của sa mạc. Chẳng may người bạn bị đánh bị rút cơ, và bị chìm xuống nước, người bạn kia vội vàng cứu bạn mình lên. Sau khi hồi phục lại, vô cùng cảm kích, người bạn đóviết lên một hòn đá:

HÔM NAY NGƯỜI BẠN THÂN NHẤT ĐÃ CỨU SỐNG MÌNH.

Người bạn kia vô cùng thắc mắc hỏi: “Khi tôi đánh bạn, bạn viết lên cát, và bây giờ, bạn lại viết lên đá, sao lại như vậy?”

Người này đáp: “Khi bạn làm tôi đau và tổn thương, tôi viết lên cát, để những cơn gió yêu thương sẽ xóa đi nỗi đau ấy. Khi bạn cứu sống tôi, tôi muốn khắc lên đá, để không ngọn gió nào có thể xóa đi niềm hạnh phúc lớn lao ấy của tôi.”

Chúng ta cần học cách viết những tổn thương của mình lên cát và khắc ghi hạnh phúc của mình lên đá.

-Góp nhặt-

Thứ Ba, 25 tháng 1, 2011

Chiếc áo

Take a look at my blog: http://danhpham.blogspot.com


Cái tủ quần áo cũ đã tàn tạ khi đến tay tôi- con gái thứ tư trong năm anh chị em. Tôi rất ghen tị với Ken, thằng em trai duy nhất, bởi nó luôn có quần áo mới, không phải mặc đồ lót phai màu hay quần rách gối. Thật là bất công!

Thứ quần áo tốt nhất mà tôi từng có là những thứ xấu xí - những thứ mà các chị tôi được tặng nhưng quá xấu nên không ai muốn mặc, chúng bị nhét xuống dưới đáy tủ cho đến khi trở nên quá chật không mặc được nữa.
Cái áo len đáng yêu màu vàng dì Martha tặng cho Cathy có thêu con vịt. Chiếc quần ống rộng trong khi có dáng ở trên lại bó. Đó là quần áo “mới” của tôi. May mắn làm sao, cho đến khi mười tuổi, tôi không hề quan tâm đến thời trang, và mặc tất cả những gì vừa với người. Nhưng một ngày kia, tôi thay đổi.
Bạn Rena của tôi sống cạnh nhà. Bạn ý lớn hơn tôi, xinh xắn và vui tính, là người Ukraina. Tôi rất thích quần áo của bạn ý, đầy màu sắc và rất truyền thống. Một ngày khi tôi đang ở nhà Rena học làm bánh, mẹ bạn ý mang ra một bọc lớn quần áo để mang đi làm từ thiện: “Cháu có thích xem trước không?” Bác ý hỏi. Tôi háo hức mở túi ra và xem xét. Ở trên cùng đống quần áo là cái áo đẹp nhất trên đời.
Nó màu đỏ, đỏ tươi và mịn màng như lụa. Không có vệt nước mắt, vệt mồ hôi, không vết rách và còn có bảy cái cúc màu vàng ở phía trước, và mỗi cái ở một cánh tay. Tôi thích quá, thay ngay cái áo cũ ố màu và nói “cảm ơn bác”. Tôi chạy thật nhanh về nhà để khoe mẹ cái áo mới.
Chiếc áo mới mang đến điều kì diệu. Lần đầu tiên tôi soi gương trước khi đi học. Tôi chải đầu nhiều hơn một lần mỗi ngày và đánh răng hơn hai lần. Quần áo bẩn được xếp gọn thành chồng cạnh máy giặt trước khi chúng tự đi được đến đấy.
Tôi bắt đầu chú ý đến những thứ người khác mặc và thậm chí còn liếc trộm tạp chí thời trang của các chị. Tôi trở nên hứng thú trong việc khâu vá và rất nhanh chóng đã có thể tự may quần áo cho mình từ đống vải vụn.
Không phải lúc nào tôi cũng thành công và có vài cái mẹ tôi không bao giờ cho mặc ra ngoài đường, nhưng cuối cùng tôi đã có thể làm được một tủ quần áo tử tế cho bản thân.
Tôi mặc cái áo đỏ đẹp đẽ ít nhất ba lần một tuần. Tôi mặc nó mỗi dịp lễ tết và mặc đến trường những ngày có liên hoan. Tôi đánh bóng những cái cúc vàng và treo cái áo lên mỗi khi giặt xong. Năm mười hai tuổi, tôi đã thành một cô gái trẻ xinh xắn, điệu đàng, tất cả là nhờ cái áo đỏ tuyệt vời.
Một hôm mẹ tôi nhìn chăm chú khi tôi loay hoay để cài cúc. Tôi đã lớn lên và thật xui xẻo cái áo không lớn lên theo tôi. Tôi khóc và cố tìm cách làm nó to lên mà không bị rách, nhưng không thể làm được. Nó rất hoàn hảo, và không thể nào sửa để vừa với thân hình đang lớn lên của tôi.
Mẹ tôi đang sắp xếp đồ cũ để mang đi cho một gia đình khác. Họ là người Bồ Đào Nha và mới chuyển đến thị trấn nhỏ của chúng tôi. Họ không giàu có, nhất là sau khi chuyển nhà. Ông bố mới kiếm được việc, và bà mẹ thì không giỏi tiếng Anh nên bác ý vẫn chưa tìm được việc trong cửa hàng nào.
Tôi nhớ đã nhìn thấy con gái bé nhất của họ ở trường với những bộ quần áo nhàu nát cùng đôi giày rất cũ, mái tóc rối bù và khuôn mặt nhem nhuốc. Thật đau lòng khi nhận ra con bé rất giống tôi hai năm trước, khi tôi ngồi ở nhà của Rena.
Tôi đặt cái áo đỏ vào túi. Mẹ tôi gật đầu và nói “Bây giờ con đã thật sự trưởng thành rồi, không chỉ bằng một cách”. Tôi cười và nhìn cái áo yêu thích lần cuối. Nó đã mang may mắn cho tôi và hi vọng nó cũng sẽ mang may mắn đến cho cô bé.
Tuần tiếp theo ở trường, tôi gặp lại cô bé con, tên là Marta. Cô bé đang bận rộn kết bạn và chơi đùa. Nụ cười của em rạng rỡ hơn, mái tóc được chải và buộc lên bằng một cái nơ đỏ tươi cho hợp với cái áo đỏ mới có những cái cúc màu vàng mà ai đó vừa gửi tặng.

-Góp nhặt-

Thứ Hai, 24 tháng 1, 2011

Hạt giống

Take a look at my blog: http://danhpham.blogspot.com


Ở vương quốc xa xôi nọ có một vị vua đã già muốn tìm người kế vị. Thay vì chỉ định một trong số cận thần và các con của mình, nhà vua quyết định sẽ chọn cách khác. Ngài cho gọi các hoàng tử vào cung và nói:

- Các con của ta, đã đến lúc ta phải nhường ngôi cho vị hoàng tử xứng đáng nhất của vương quốc. Ngày hôm nay, ta sẽ đưa cho các con mỗi người một hạt giống đặc biệt. Ta muốn các con ươm mầm và tưới nước cho nó hàng ngày. Một năm sau các con hãy quay trở lại đây và cho ta xem thành quả của mình.

Các hoàng tử không ngờ cách chọn thái tử kì lạ này của vua, họ vô cùng hân hoan và nhận lấy hạt giống. Lăng - chàng hoàng tử thứ 7 - thích thú kể cho mẹ nghe về lời yêu cầu của vua cha, mẹ Lăng giúp chàng kiếm một chiếc chậu, xới đất, và ươm mầm hạt giống. Hàng ngày, chàng hoàng tử cần mẫn chăm chỉ tưới nước, chờ đợi hạt giống nảy mầm. 3 tuần trôi qua, các hoàng tử đã bắt đầu bàn tán sôi nổi về những cái cây con đang lớn, nhưng chậu của Lăng không hề có một dấu hiệu nào của sự sống.

Thời gian cứ thế trôi qua, 3 tuần, 4 tuần rồi 5 tuần… vẫn là chiếc chậu đất trống không. Sáu tháng trôi qua không hề có một chiếc lá mầm nào nảy ra trong chậu đất của Lăng trong khi các hoàng tử khác đều đã trồng được những cái cây khoẻ mạnh, xinh đẹp. Ngày qua ngày, Lăng lặng lẽ chờ đợi phép màu sẽ đến với hạt giống của chàng.

Và rồi thời hạn 1 năm đã đến, các hoàng tử đều háo hức mang chậu cây của mình đến khoe với vua cha. Hoàng tử Lăng rất thất vọng, chàng không dám đến gặp vua cha với một chiếc chậu trống không như vậy. Thấy Lăng mất ăn mất ngủ, mẹ chàng khuyên nói thật với vua cha về chiếc chậu cây của mình. Mặc dù đau buồn, nhưng chàng vẫn vâng lời mẹ mang theo chiếc chậu trống không đến ra mắt nhà vua

Vừa đến nơi, chàng choáng ngợp khi rất nhiều chậu cây và hoa xinh đẹp với đủ các hình dáng và kích cỡ đang tranh nhau khoe sắc rực rỡ. Trông thấy Lăng giữ trong tay chậu cây trống rỗng, các hoàng tử đều cười ồ lên chế nhạo.

Rồi nhà vua bước vào cung điện, ông nhìn xung quanh một hồi rồi nói với tất cả mọi người đang tham dự cuộc tuyển chọn thái tử vương quốc:

- Hỡi toàn thể thần dân của vương quốc, đây quả là những chậu cây xinh đẹp. Ngày hôm nay ta sẽ chọn ra một hoàng tử xứng đáng nhất để thay ta trị vì vương quốc này.

Và rồi, ánh mắt nhà vua trông thấy Lăng cùng với chậu cây chỉ trơ ra đất của chàng. Vô cùng lo lắng, chàng cúi gằm mặt xuống và nhắm nghiền đôi mắt, không dám nhìn vua cha. Khi nhà vua đã yên vị trên ngai vàng, ông ra lệnh cho lính đưa hoàng tử Lăng lên phía trước. Thở dài và theo lính tiến lên trước, chàng đang nghĩ đến một hình phạt thật nặng mà có lẽ vua cha sẽ dành cho kẻ bất tài như chàng.

Khi Lăng bước lên phía trước, nhà vua nói:

- Hỡi cả vương quốc, từ nay về sau, Lăng sẽ là hoàng đế mới của các ngươi, chàng sẽ thay ta trị vị nơi này.
Tất cả mọi người đều vô cùng sửng sốt, kể cả hoàng tử Lăng. Thậm chí chàng còn không thể trồng được hạt giống mà lại trở thành hoàng đế, điều kì lạ này quá sức tưởng tượng cho bất kỳ một ai đang hiện diện trong cung điện.

Trước sự ngạc nhiên của mọi người, nhà vua khẽ mỉm cười và nói:

- Một năm trước ta đã cho các hoàng tử mỗi người một hạt giống, và yêu cầu các con mang cho ta xem thành quả của các con sau một năm. Nhưng tất cả các hạt giống ta trao cho các hoàng tử, dù là loại nào cũng đều đã luộc chín nên trồng cách nào cũng không thể ra cây. Tất cả các con, trừ Lăng, đều mang đến cho ta những chậu cây rực rỡ. Khi biết rằng hạt giống không nảy mầm, các con đã thay thế hạt giống của ta bằng hạt giống khác. Lăng là người duy nhất dũng cảm và chân thực mang đến cho ta chiếc chậu với chính hạt giống ta trao. Bởi vậy, Lăng sẽ hiền vương xứng đáng của vương quốc này.
----------------------------------------

Hễ ai gieo giống chi sẽ gặt giống nấy -- Ga 6:7

Thứ Năm, 20 tháng 1, 2011

Trí thông minh và lòng dũng cảm

Take a look at my blog: http://danhpham.blogspot.com


Ở khu rừng nọ, có một con đại bàng huênh hoang hợm hĩnh . Gặp bất cứ con chim nào , đại bàng cũng khoe khoang rằng nó là chúa tể của các loài chim, rằng nó khỏe nhất, kêu to nhất, bay cao nhất .

Một hôm, đại bàng tập hợp tất cả các loài chim lại và lên giọng thách thức :

- Hỡi các loài chim , trong các người có kẻ nào dám đọ sức kêu to, ăn nhiều, bay cao cùng ta không nào ?

Cả bầy chim sợ hãi nhìn nhau chẳng dám ho he một tiếng. Thấy thế đại bàng càng được thế :

- Ta chấp tất cả các ngươi cùng thi với ta đấy.

Bỗng nhiên một tiếng nói nhỏ nhẹ cất lên giữa các loài chim :

- Bác đại bàng ơi, thi ăn nhiều, kêu to với bác thì chúng em chẳng dám rồi, nhưng thi bay cao thì sẻ bé nhỏ em đây cũng muốn thử một lần xem sao .

Cả đại bàng lẫn các loài chim khác đều sửng sốt ngoảnh lại nhìn chim sẻ nhưng nó không hề nao núng. Đại bàng cười lớn và chấp nhận cuộc thi, khẳng định rằng sẽ cho loài chim phải kính sợ mình và cho chú sẻ non can đảm kia phải một phen vỡ mật.

Cuộc thi bắt đầu. Ðại bàng vỗ cánh một cái thật mạnh bay lên, chớp mắt đã cao hơn cả những ngọn cây cao nhất, đại bàng liền gọi :

-Ê, sẻ con đã thấy sức mạnh của ta chưa?

Đáp lại là tiếng của sẻ con trên đầu đại bàng:

-Em đây, bác cứ yên tâm, em không bỏ cuộc đâu.

Ðại bàng trố mắt ngạc nhiên, vận hết sức bay thật cao, thật lâu lên trên nữa. Khi đã vượt qua cả những đỉnh núi qunah năm phủ tuyết, chắc mẩm sẻ con không thể nào theo được, đại bàng quay xuống nhìn tìm kiếm sẻ con và lại cất tiếng gọi :

-Thế nào, sẻ con, vẫn theo ta được đấy chứ ?

Vẫn là tiếng nói của chim sẻ phía trên đại bàng:

-Vâng , em vẫn cố theo bác đây . Chừng bác mệt rồi sao mà bay chậm thế ?

- Không đời nào! - Đại bàng tức giận quát lên.

Vận hết sức mạnh nhất, đại bàng lại lao vút lên trời cao, bay cao hơn cả những đám mây cao nhất, trên khung trung xa vời không khí lúc này đã trở nên loãng, chừng không thể bay cao hơn nữa, đại bàng cất giọng yếu ớt hỏi xung quanh:

- Sẻ con đã chịu thua ta rồi chứ ?

- Lần đầu tiên bay cao thế này, trên này thật khó chịu đấy bác nhỉ. - Giọng sẻ con vẫn lanh lảnh trên đầu.

Kinh ngạc và kiệt sức, đại bàng rơi xuống từ tầng mây cao nhất, không còn sức lực để giang đôi cánh dũng mãnh của mình ra. Từ trên cao nó rơi thẳng xuống vực như một hòn đá vậy. Khi ấy, sẻ con chỉ việc xòe đôi cánh bé nhỏ từ từ hạ xuống giữa các loài chim đang nóng lòng chờ tin cuộc đọ sức. Chúng tán dương chim sẻ hết lời, không chỉ vì hạ được đại bàng hung hăng, mà còn kinh ngạc vì khả năng bay cao của chim sẻ. Chúng không ngờ, chim sẻ bay luôn cao hơn đại bàng mà lại chẳng tốn một tí sức lực nào. Ngay từ đầu, khi đại bàng giang đôi cánh rộng của mình, chim sẻ đã nhanh nhảu bám vào những cái lông vũ trên lưng đại bàng. Mỗi lần đại bàng cất tiếng hỏi, sẻ con lại từ lưng đại bàng bay lên phía trên đáp lời.

Bằng trí thông minh và lòng dũng cảm, sẻ con đã thắng đại bàng kiêu ngạo, dũng mãnh và to lớn hơn nó gấp nhiều lần .

Thứ Tư, 19 tháng 1, 2011

Phá hủy

Take a look at my blog: http://danhpham.blogspot.com


Có một anh chàng họa sĩ từ lâu ôm ấp ước mơ hoàn thành một tuyệt tác.

Và rồi một ngày kia anh bắt tay vào việc. Để có thể hoàn thành như mong muốn, adnh dựng một khung vẽ rộng 30 mét vuông trên sân thượng một tòa nhà cao tầng gần nơi anh ở. Người họa sĩ làm việc miệt mài suốt nửa năm. Chàng say mê bức họa tới mức nhiều khi vẽ cả ngày đêm mà quên ăn quên ngủ. Vì khi bức tranh hoàn thành, tuyệt tác này sẽ cùng tên tuổi của anh hòa quyện cùng cuộc sống vĩ đại.

Buổi sáng hoàn thành bức tranh, như thường lệ, chàng họa sĩ tiếp tục hoàn chỉnh những nét cọ cuối cùng trước sự trầm trồ của hàng chục du khách tham quan. Tuy nhiên sự có mặt của đám đông không hề ảnh hưởng tới họa sĩ. Chìm đắm trong cơn say mê cùng tranh vẽ, chàng ngây người nhìn ngắm thành quả lao động sáng tạo của mình. Cứ thế, chàng từ từ lùi ra xa để chiêm ngưỡng bức tranh mà không hay biết rằng mình đã tiến sát mép sân thượng. Trong số hàng chục người khách tham quan đang bị bức tranh hút hồn, chỉ có một người trung niên phát hiện ra mối nguy hiểm đang chờ đón anh họa sĩ: chỉ lùi một bước nữa là chàng sẽ rơi tự do xuống khoảng trống mênh mông cao cả trăm mét. Và ông cũng hiểu rằng một tiếng la cảnh báo lúc này cũng sẽ khiến cướp đi sinh mạng nhỏ nhoi của anh.

Bất chợt, nảy ra một ý, người đàn ông đá ngay thùng sơn vẽ gần nhất lên bức tranh tuyệt mỹ. Sự hoàn mỹ tuyệt vời đã bị phá hủy. Người họa sĩ phản ứng ngay lập tức, anh ta gầm lên đùng đùng lao tới người đàn ông kia. Chưa hả giận, người họa sĩ vung tay định đập cho người đàn ông nọ một trận. Tuy nhiên, hàng chục người xung quanh cũng đã kịp lao tới, giữ lấy người họa sĩ và giải thích cho anh ta hiểu tình thế. Rồi một vị cao niên đến bên chàng họa sĩ và nhẹ nhàng nói: "Trong cuộc đời, chúng ta thường mải mê phác ra những bức tranh về tương lai. Bức tranh có thể rất đẹp, rất quyến rũ nhưng chính sự quyến rũ, mê hoặc về những điều sắp tới đó thường khiến chúng ta không để ý tới những mối hiểm họa gần kề, thậm chí là ngay dưới chân mình".

----------------------
Trong cuộc sống, ta sẽ gặp rất nhiều mẫu người khác nhau, có những người dường như rất tử tế, rất đẹp. Nhưng cũng có những người cư xử với chúng ta dường như rất tệ. Có cả những người ngang nhiên phá hủy những thành quả lao động nhiều ngày của ta. Nhưng hãy quan sát thật kỹ bạn nhé, đôi khi sự hoại những điều "mang vẻ ngoài đẹp đẽ" để giúp ta thoát khỏi những vực sâu đang chực chờ ngay dưới chân ta.

Thứ Ba, 18 tháng 1, 2011

Dù cho thế nào....

Take a look at my blog: http://danhpham.blogspot.com


Nếu tỏ ta khoan dung, sẽ có người cho là bạn dễ dãi.
Dẫu thế, bạn hãy tha thứ cho họ.

Nếu tở ra tử tế với mọi người, sẽ có người nghĩ bạn có động cơ gì đó.
Dẫu thế, bạn hãy cứ sống thật với người khác và với chính mình.

Nếu sống chân thật, sẽ có người muốn lừa dối bạn.
Dẫu thế, bạn hãy cứ sống thật với người khác và với chính mình.

Nếu thành công, sẽ có những kẻ cơ hội tìm đến với bạn.
Dẫu thế, bạn hãy luôn vươn đến thành công.

Nếu tìm thấy hạnh phúc, sẽ có người ghen tị và tìm cách phá hoại.
Dẫu thế, bạn hãy cứ đi tiìm và nâng niu hạnh phúc đang có.

Những điều tốt đẹp bạn thực hiện hôm nay có thể bị lãng quên vào ngày mai.
Dẫu thế, hãy tiếp tục làm những điều tốt đẹp.

Bạn mất nhiều năm để vun đắp một cái gì đó và rồi một người khác có thể phá hủy nó trong phút chốc.
Dẫu thế, bạn hãy làm những điều bạn tâm đắc.

Có lúc bạn sẽ thất vong vì đặt lòng tin không đúng chỗ.
Dẫu thế, đừng bao giờ tỏ ra bi quan hay chán nản-cuộc sống thà bị lừa còn hơn không dám tin một lần.

Bạn trao tặng cho cuộc đời tất cả những gì tốt đẹp nhất của mình, nhưng thường thì người đời vẫn chưa cảm thấy hài lòng,
Dẫu thế, bạn hãy cứ trao tặng những gì tốt đẹp nhất.

Dẫu thế nào đi nữa, hãy bỏ qua những điều làm bạn bị xúc phạm, bị tổn thương hay những điều làm bạn bị xúc phạm, bị tổn thương hay những điều bất công mà người khác có thể đối xử với bạn để tiếp tục sống theo cách mà bạn cho là tốt và đúng nhất. Như thế, dẫu bất cứ lúc nào, và bất kể điều gì có thể xảy ra, bạn vẫn luôn ngẩng cao đầu và không bao giờ phải hổ thẹn hay hối tiếc khi đối diện với lương tâm của chính mình.
-Góp nhặt-



Ve sầu và kiến

Take a look at my blog: http://danhpham.blogspot.com


Thầy tôi rất đặc biệt, thầy luôn có những cái nhìn rất thú vị về cuộc sống.

Ví dụ: Đối với những học sinh xuất sắc, thầy nói rằng: “Học kỳ này em đứng nhất lớp, hãy tự hào nhưng đừng tự mãn, hãy cố gắng để kỳ sau tiếp tục nhất lớp. Nếu học kỳ tới vẫn tiếp tục nhất lớp, hãy tiếp tục cố gắng để đạt thủ khoa kì thi đại học. Nếu đạt được thủ khoa đại học, hãy cố gắng để trở thành người giỏi nhất trong công việc mà em làm”.

Với những học sinh yếu kém thì khác, thầy có cách nói như ngược lại - vô lo, vô nghĩ: “Học kì này điểm thấp, không nên quá lo sợ, em vẫn còn học kỳ sau. Nếu học kỳ sau vẫn không tốt, cũng đừng quá buồn lo, thi vào đại học em không hẳn sẽ thi trượt. Nếu có thi hỏng đại học cũng không có gì đáng xấu hổ, bởi còn có các trường đại học của xã hội, thành tài không chỉ có duy nhất ở con đường học tập”.

Một lần, thầy kể câu chuyện ngụ ngôn về ve sầu và kiến....

---------------------
Mùa thu đến đàn kiến vất vả từ sáng đến tối để kiếm thức ăn chuẩn bị cho mùa đông sắp tới, chúng tha từng hạt, từng hạt, nào là thóc, hạt dẻ, lá cây... đủ mọi thứ thức ăn mà chúng gặp phải trên đường hành quân. Những chú ve sầu trong rừng thì suốt ngày ca hát, vang lên những âm thanh trong trẻo tuyệt vời cho mùa hạ thêm vàng. Hạ tàn, thu qua, đông đến gần. Bầy kiến ở trong tổ yên vị nhấm nháp những thức ăn mà bầy của chúng chăm lo cần mẫn tìm được. Còn những chú ve lúc này đã không còn tìm được thức ăn, đành chịu giá rét mà tan đi cùng tự nhiên.
---------------------

Thầy hỏi: “Các em nên học theo cách sống của kiến hay của ve?"

Chúng tôi đồng thanh trả lời: “Kiến”.

Thầy vui vẻ gật đầu nói: “Đúng! Chúng ta nên học tập từ kiến, cần cù làm việc tự mình tạo ra cuộc sống no đủ, hạnh phúc bằng chính đôi tay của mình, đừng theo cách sống của ve sầu chỉ biết vui chơi mà không lo cho cuộc sống tương lai”.

Một lần cùng chúng tôi thăm một người bạn sắp qua đời, thầy cũng kể lại câu chuyện ấy, và cũng cùng một câu hỏi này. Người bạn cũng trả lời là "kiến". Thế nhưng câu trả lời của thầy lại khác: "Cuộc đời ve sầu tuy ngắn ngủi, chỉ vài tháng nhưng mang lại một vẻ đẹp thanh thoát cho mùa hạ, một không gian rộn rã cho mùa thu. Một cuộc đời nhiều ý nghĩa và giúp ích cho cuộc sống. Còn loài kiến chẳng qua chỉ bon chen với cuộc đời, tranh giành, lượm lặt, kiếm đủ số cho bản thân, mang lại hạnh phúc cho bản thân. Nó chỉ mang ý nghĩa tồn tại, hoàn toàn đánh mất chữ sống. Sống ngắn nhưng có ý nghĩa cuộc sống, vẫn hơn sống dài mà vô vị, vô nghĩa."

Cuộc sống có muôn màu muôn vẻ, cách bạn nhìn đời sẽ khiến bạn sống với đời ra sao. Thế nhân có câu: "Cái tâm của bạn ở đâu, sự giàu có của bạn ở đó". Nếu bạn để tâm vào những hạt dẻ, hạt thóc,... để tích trữ cho thật nhiều vào kho, bạn sẽ giàu có về lương thực. Nếu cái tâm của bạn ở vẻ đẹp của thiên nhiên kỳ vĩ, bạn sẽ rất giàu có với những hạnh phúc tươi đẹp trong tâm hồn mình. Nếu bạn để tâm vào những gì mình cho đi, bạn sẽ giàu có về lòng nhân ái và sự sẻ chia cuộc sống.
-Góp nhặt-

Chủ Nhật, 16 tháng 1, 2011

Thả một hòn sỏi

Take a look at my blog: http://danhpham.blogspot.com


Thả một hòn sỏi vào trong nước: một tiếng bắn toé lên, rồi chìm nghỉm.

Nhưng để lại vô số gợn sóng lăn tăn xoay tròn.

Lan toả từ trọng tâm, tràn ra biển cả.

***

Thả một hòn sỏi vào trong biển: trong phút chốc bạn lãng quên.

Nhưng có những gợn sóng nhỏ xoay tròn, hoà vào con sóng lớn.
Bạn đã xáo động một đại dương hùng vĩ chỉ bằng một hòn sỏi mà thôi

***

Thả một lời nói không tốt, không cẩn trọng: trong phút chốc bay đi.

Nhưng để lại vô vàn gợn sóng lăn tăn xoay tròn, lan toả…

Và không có cách nào lấy lại một khi bạn đã nói ra.

***

Thả một lời nói không tốt: trong phút chốc bạn lãng quên.

Nhưng có những gợn sóng nhỏ xoay tròn mãi...

Có thể bạn đã làm ứa một dòng nước mắt trong con tim buồn.

Bạn đã xáo động một cuộc đời hạnh phúc chỉ vì những lời nói ấy.

***

Thả một lời nói vui vẻ và tốt bụng: chỉ trong giây lát chúng bay đi.

Nhưng để lại vô vàn gợn sóng lăn tăn, xoay tròn mãi.

Mang hy vọng, niềm vui, an ủi trong mỗi con sóng xô bờ.

Bạn sẽ không ngờ được sức mạnh của một lời nói tốt bạn cho đi.

***

Thả một lời nói vui vẻ và tốt bụng: trong giây lát bạn lãng quên;

Nhưng niềm vui dâng tràn, và những gợn sóng reo vui xoay tròn mãi

Bạn đã làm cho con sóng được vỗ về trong điệu nhạc êm ái

Có thể nghe thấy trên hàng hải lý từ việc thả một lời nói tốt mà thôi.

-Góp nhặt-

Thứ Bảy, 15 tháng 1, 2011

Còn cái nón nữa mà...

Take a look at my blog: http://danhpham.blogspot.com


Một đôi vợ chồng trẻ mới cưới cùng nhau đi dạo trên bờ biển trong tuần trăng mật ngọt ngào của họ.

Bất thình lình một cơn sóng khổng lồ đổ ập xuống. Nó quét sạch mọi thứ, kể cả người chồng.

Hoảng hốt, nhưng với niềm tin của mình, cô gái ngay lập tức quỳ xuống cầu nguyện: - Thượng đế của con ơi, xin Người hãy đưa chồng con trở lại.

Chỉ vài giây sau một cơn sóng khổng lồ khác lại ập xuống.

Khi nó qua đi thì cô gái thấy chồng mình đang nằm trên bờ biển, tuy có choáng váng nhưng vẫn lành lặn.

Chạy đến bên người chồng mới cưới, cô nhìn ngắm chồng mình thật kỹ, rồi lại ngửa mặt lên trời và nói: - Nhưng Thượng Đế ơi, còn cái nón của chồng con nữa ạ...

Trong cuộc sống, đã bao nhiêu lần chúng ta than trách về việc bị mất những chiếc nón trong khi chúng ta lại đã được trao tặng quá nhiều?

Người giỏi nhất

Take a look at my blog: http://danhpham.blogspot.com


Giáo sư vật lý nổi tiếng George Gate muốn tìm một phụ tá cho mình khi nghiên cứu lĩnh vực truyền điện tín, đặc biệt là mã Morse. Ông đăng báo tuyển phụ tá.

Căn phòng đợi hôm ấy chật ních. Mọi người đều chọn cho mình những bộ quần áo sang trọng nhất, nghiên cứu hàng chục sách về morse trước khi đến đây. Họ đều phải chờ ở phòng ngoài cho tới khi được vị giáo sư mời vào phỏng vấn.

Trong khi chờ đợi, họ tán gẫu và cố gắng thể hiện kiến thức của mình. Chỉ có một chàng trai trẻ ngồi yên lặng chú tâm quan sát phòng làm việc của George Gate. Dường như cảm thấy anh có cái gì đó hơi khác thường, một người ngồi gần anh lên tiếng bắt chuyện, nhưng anh vẫn im lặng. Cảm thấy hơi giận vì dường như anh ta phớt lờ mình, anh chàng kia vỗ vai anh một cái. Giật mình, anh quay lại. Lúc ấy anh chàng nọ mới biết anh có hơi bị điếc nên không nghe được cuộc nói chuyện với mình. Cảm thấy có lỗi và cũng không biết tiếp tục thế nào, anh chàng kia quay đi nói chuyện với người khác, và anh thanh niên này lại chăm chú vào phòng làm việc của giáo sư.

Nhiều giờ trôi qua, cửa phòng thí nghiệm vẫn đóng im ỉm. Nhà đợi vẫn ồn ã những tiếng bàn cãi sôi nổi. Bỗng chàng trai điếc vẫn ngồi im lặng khi nãy khẽ mỉm cười, bật đứng dậy bước vào phòng thí nghiệm của giáo sư. Cánh cửa không hề khóa. Thoạt đầu, họ ngỡ ngàng vì không hiểu sao anh ta lại làm vậy, sau lại nhìn chàng trai với ánh mắt thương hại vì cho rằng anh ta không đủ kiên nhẫn chờ và định xin bỏ cuộc. Nhưng không lâu sau, tất cả mọi người đều bất ngờ khi thấy giáo sư George từ phòng thí nghiệm bước ra cùng chàng trai trẻ.

- Xin cảm ơn mọi người đã đến đây, nhưng tôi đã tìm được người trợ lý thực sự có năng lực cho mình rồi. - Vị giáo sư chỉ vào chàng trai.

Mọi người hết sức bất bình trước quyết định đột ngột của giáo sư. Họ đã phải chờ đợi rất lâu, vậy mà thậm chí không có cả một cơ hội để chứng tỏ khả năng của mình.

Giáo sư chậm rãi giải thích:
- Các bạn đã không để ý nhưng ngay từ khi mọi người bước vào đây, máy điện tín của tôi đã liên tục đánh một dòng thông báo bằng tín hiệu như thế này: “Nếu bạn giải mã được lời nhắn này, hãy bước vào gặp tôi”. Tôi biết mọi người ở đây đều rất giỏi nhưng tôi chỉ cần người giỏi nhất biết nắm bắt cơ hội. Chàng trai trẻ đây đã giành được cơ hội đó.

Và chàng phụ tá trẻ đó chính là Thomas Edison, người đã góp phần làm thay đổi thời đại của chúng ta. Cơ hội là cho tất cả mọi người. Nhưng chỉ những người có đủ tập trung và nhạy bén mới đọc được thông điệp của nó.

Thứ Sáu, 14 tháng 1, 2011

Giá trị

Take a look at my blog: http://danhpham.blogspot.com


Trong một khán phòng chật kín người, vị diễn giả nổi tiếng bắt đầu bài thuyết trình của mình bằng cách giơ 1 tờ giấy bạc 20 đôla và tay kia là 1 tờ 10 đôla, ông hỏi: "Nếu tôi tặng mỗi người trong quý vị một trong 2 món tiền này, các vị sẽ chọn phần nào?". Mọi cánh tay đều giơ lên đối với tờ 20 đôla.

Ông nói: "Tôi sẽ cho một trong các bạn tờ 20 đôla này, nhưng trước khi cho để tôi làm điều này đã.". Ông ta vò nhàu tờ giấy bạc rồi hỏi: "Ai vẫn còn muốn lấy tờ giấy bạc 20 đôla này?". Tất cả mọi cánh tay vẫn giơ lên.

"Thôi được rồi", ông nói, "Ðể xem thế nào đây nếu tôi làm điều này". Và ông thả tờ giấy bạc rơi xuống đất rồi dùng mũi giày dí nó trên nền nhà. Ông nhặt lên, trông nó dơ bẩn và nhàu nát: "Sao, còn ai muốn tờ bạc này?". Những cánh tay vẫn giơ lên.

"Vậy thế này thì sao?" Ông xé đôi tờ 20 đôla, và dùng bật lửa đốt đi một nửa tờ 20 đôla. "Bây giờ quý vị vẫn chọn tờ 20 đôla chỉ còn một nửa này, hay là chọn tờ 10 đôla?" Không ai trả lời, và mọi cách tay lại chọn tờ 10 đôla.

"Các bạn thân mến, tất cả các bạn đã học một bài học rất quý giá. Giá trị của tờ 20 đôla không chịu sự ảnh hưởng của vẻ ngoài nó như thế nào. Cho dù nó nhàu nát hay dơ bẩn, nó vẫn là tờ 20 đôla. Nhưng khi nó bị hủy hoại bằng cách xé đôi và đốt đi một nửa, nó đã không còn là tờ 20 đôla. Các bạn ở đây cũng thế, giá trị của mỗi người các bạn không phải được định bằng việc bạn có bao nhiêu tiền, bạn ăn gì, hay mặc quần áo như thế nào. Dù cho bạn có tồi tàn đi chăng nữa, giá trị của bạn vẫn không đổi. Thế nhưng khi bạn hủy hoại chính bản thân mình, sự vô giá của bạn (invaluable) đã trở thành vô giá trị (valueless)".

Rất nhiều lần trong cuộc sống của mình chúng ta ngã gục, bị tơi tả, bị giẫm đạp tơi bời do những quyết định sai lầm mà chúng ta đã gây ra và những trường hợp như vậy vẫn xảy ra trong cuộc sống chúng ta. Chúng ta cứ ngỡ như mình thật vô dụng, chẳng ra gì. Nhưng không cần biết bất cứ chuyện gì đã xảy ra và sẽ xảy ra, chúng ta quyết định sẽ không bao giờ đánh mất chính mình.

Ðừng bao giờ để những thất vọng của ngày hôm qua che mờ những giấc mơ rực sáng của ngày mai. Và đừng bao giờ hủy hoại bản thân.

Âm thanh kỳ diệu

Take a look at my blog: http://danhpham.blogspot.com


Ðó là câu chuyện của Jimmy Durante, một diễn viên hài được mời tham gia một buổi trình diễn phục vụ những cựu chiến binh trong thế chiến thứ hai. Ông báo với ban tổ chức rằng lịch diễn của mình rất khít nên chỉ có thể tham gia diễn trong vài phút. Nhưng nếu họ cho phép, ông sẽ độc diễn một đoạn rồi đi ngay. Dĩ nhiên là ban tổ chức đồng ý.

Nhưng khi Jimmy lên sân khấu, điều thú vị đã xảy ra. Ðộc diễn xong ông vẫn đứng lại, tiếng hoan hô càng lúc càng lớn hơn và ông cứ đứng đấy trên sân khấu. 15, 20 phút rồi cả nửa tiếng. Cuối cùng ông cũng cúi đầu chào lần cuối và rời sân khấu.

Tại hậu trường, một người hỏi ông :

- Tôi ngỡ là ông sẽ đi sau vài phút, chuyện gì thế ?

Jimmy trả lời :

- Ðúng là tôi phải đi nhưng tôi sẽ chỉ cho anh thấy tại sao tôi lại ở lại. Hãy nhìn vào hàng ghế trước.

Ðó là 2 người đàn ông đều bị cụt mất một cánh tay. Một người mất cánh tay mặt, người còn lại mất cánh tay trái. Cùng với nhau, họ mới có thể vỗ tay được và họ làm điều đó một cách hết sức nhiệt tình.