Love is wonderful: Một thoáng bình yên cho trái tim êm đềm

Thứ Hai, 28 tháng 2, 2011

Món ăn




Tốt nghiệp Đại học Văn hóa – Nghệ thuật – Du lịch, chị Hai ở luôn trên Thành phố làm Phó giám đốc cho một công ty Đầu tư và phát triển Du lịch tại Sài Gòn. Mãi đến hôm nay – dễ chừng gần ba năm – chị Hai mới về. Cả nhà khôn xiết vui mừng. Má lật đật chèo xuồng đến chợ nổi mua đồ về làm bữa cơm quê thịnh soạn:
- Tội nghiệp chị Hai tụi bay, hồi đi học đến giờ có được bữa ăn nào đàng hoàng, tử tế đâu?
Đang ăn, chị Hai bỗng chăm chú, lấy đũa khều một sợi tóc từ trong đĩa lòng xào ra:
- Ai làm mà bê bối, cẩu thả thế này? Kiểu này ở nhà hàng họ đã đổ vào thùng rác! Khách du lịch mà biết, chỉ có nước đóng cửa dẹp tiệm! Sạt nghiệp là cái chắc!
Nói xong, chị Hai đứng dậy bỏ ăn, nhanh chân bước lên nhà trên.
Từ nãy giờ, má ngồi đó, cầm đũa, im lìm như tượng đá. Thằng Út cầm sợi tóc lên săm soi một lúc rồi la to lên, giọng còn tức giận:
- Sợi tóc bạc hơn một nửa rồi má ơi!
-Góp nhặt-

Thứ Bảy, 26 tháng 2, 2011

Mận




Xe khách ngừng…
- Mận ngọt đây!...
- Bao tiền bịch mận đó?
- Dạ 2000.
- Hổng có tiền lẻ rồi!
- Để con đi đổi cho!
Cái bóng nhỏ lao đi. Năm phút, mười phút…
- Trời! đồ ranh! Nó ôm 5000 của tui trốn luôn rồi!
- Ai mà tin cái lũ đó chứ!
- Bà tin người quá!...
Xe sắp lăn bánh… Cái bóng nhỏ xuất hiện, hớt hải:
- Dì ơi! Con gửi ba ngàn. Đợi hoài người ta mới đổi cho!
-Góp nhặt-




Ở một làng nọ có một anh bị mù bẩm sinh. Mãi sống trong cuộc đời tối tăm nên anh ta không tin gì cả ngoài bóng đêm thăm thẳm.
Có nhiều người thuật cho anh những câu chuyện đây đó nhưng anh ta vẫn quả quyết: - Tôi không tin gì cả, làm gì có những thứ ấy, khi nào tôi thấy được tôi mới tin.
Một vị lương y thấy vậy động lòng thương, bèn cố gắng đi tìm một linh dược tận Hymalaya về để chữa bệnh mù mắt cho anh ta. Thoát khỏi bóng đêm tăm tối, anh ta rất sung sướng và nói cùng mọi người rằng: - Giờ đây tôi đã thấy được tất cả mọi sự thật chung quanh tôi.
Có người biết chuyện khuyên anh ta và cho biết rằng những gì anh ta trông thấy cũng chưa phải là tất cả. Anh ta chỉ mới thấy được những gì trong khu vực của anh thôi. Thế giới nầy còn có rất nhiều điều khác mà anh chưa biết được như mặt trời, mặt trăng, các quốc gia khác v.v... Anh ta bèn lớn tiếng: - Làm gì có những điều ấy. Tôi không tin. Những gì thấy được thì tôi đã thấy tất cả rồi!
Mọi người đều thương hại cho anh ta, vì dù cho đôi mắt của anh ta đã thấy nhưng anh ta vẫn còn mù.
Bóng tối ở đôi mắt vẫn không đáng sợ cho bằng bóng tối của tâm hồn. Đôi khi chúng ta là những người sáng mắt nhưng thật sự chúng ta đang bệnh mù.Chúng ta mù khi nhìn thấy những người bất hạnh cần giúp đỡ mà chúng ta lại làm ngơ, chúng ta mù trước những bất công và áp bức của người khác, mà chúng ta không lên tiếng bệnh vực họ.Chúng ta mù khi chẳng bao giờ nhìn thấy điều tốt lành nơi kẻ khác mà chỉ biết nhìn thầy điều xấu không đáng, để nói xấu họ. Chúng ta mù khi sống mà không biết nghĩ đến sự chết, và cũng rất vô tư khi cho rằng chết là hết. Khi ấy chúng ta đang mắc một căn bệnh hiểm nghèo mà không có thuốc trị, chỉ có thể hết khi chúng ta biết nhìn lại chính cuộc đời mình và bắt đầu một cuộc sống mới, hãy mở đôi mắt tâm hồn chúng ta.
-Góp nhặt-

Thứ Sáu, 25 tháng 2, 2011

Du học




Em học đến kiệt sức. Thành công. Em vội vàng lên đường sống những ngày xa quê hương.
Thư đầu, em viết: "Bên này, đường phố sạch đẹp, văn minh bỏ xa lắc nước mình..."
Cuối năm, em viết: "Mùa đông bên này tĩnh lặng, tinh khiết như tranh, thích lắm..."
1 năm sau, em viết: "Em thèm một chút nắng ấm quê nhà, muốn được đi giữa phố xá bụi bặm, ồn ào, nhớ chợ bến xôn xao lầy lội... Biết bao lần trên phố, thoáng thấy bóng một người châu Á, em đuổi theo, để hỏi xem có phải người Việt không..."

.................

-Góp nhặt-

Chia tay

Hoàng Uyên Đinh

Biển, đêm.

- Mình chia tay thôi anh - cô lên tiếng. Không lên giọng xuống giọng, không rào trước đón sau, cứ như cô định nói: "Mình về thôi anh" nhưng lại dùng sai từ.

Anh cười. Uể oải đứng dậy.

- Ừ, cũng tối rồi. Để anh đưa em về.

- Không phải - cô lắc đầu, mắt vẫn nhìn xa xăm ra biển - ý em là, chia tay. Mọi chuyện giữa anh và em nên chấm dứt ở đây.

Anh hơi sững lại, vẻ khó hiểu nhưng ngay lập tức đã bật cười, anh nghĩ chắc cô đang hờn dỗi chuyện gì.

- Em đang giận à? - anh kè sát vào tai cô và cố tình nói thật nhỏ giọng. Cô thoáng rùng mình. Anh có một chất giọng rất đặc biệt, nhất là mỗi khi thì thầm, nghe quyến rũ lạ. Cô quay lại nhìn anh, cố mỉm cười thật bình thường, mắt mở to không chớp, cô cần giữ cho tâm hồn mình tĩnh lặng. Cô không muốn anh đọc được điều gì trong đôi mắt cô.

- Anh biết mà, em chưa bao giờ giận anh. Trước đã như thế, bây giờ vẫn vậy. Chỉ là, em cảm thấy mệt mỏi lắm. Em không muốn tiếp tục nữa. Thế thôi anh.

Nụ cười trên môi anh tắt hẳn. Anh mím môi, thoáng chút bối rối.

- Cô ấy... nói gì với em à?

- Không gì cả.

- Thế sao em... muốn chia tay?

Cô thở dài, nhìn thật sâu vào mắt anh. Anh không hiểu ý cô hay giả vờ không hiểu. Trò chơi này đã kéo dài rất lâu rồi. Cô thì muốn có kết quả nhưng anh lại không chịu kết thúc. Anh thoả mãn đứng giữa tình yêu của hai người con gái. Anh không mất gì, ngược lại, anh được rất nhiều. Lần đầu tiên, cô thấy thắc mắc: "Có phải anh ích kỷ không khi anh hành động như vậy?".

- Hay là em... không còn yêu anh nữa? - anh hỏi khi thấy cô im lặng.

Cô thấy xót xa. Yêu? Chính cô cũng không biết mình có yêu anh không. Cô đã đi bên anh suốt năm năm qua, không hy vọng điều gì. Cô hạnh phúc với những gì mình có. Cô đơn giản chấp nhận vị trí của mình mà không một lần suy xét nó có đúng là dành cho cô không.

- Em... thật... không còn yêu anh sao? - giọng anh có vẻ run run. Đôi mắt đã ươn ướt.

Cô luôn bất ngờ trước những phút yếu đuối của anh, mặc dù biết nó sẽ tới. Có lẽ, cô vẫn chưa chấp nhận được những điều hoàn toàn trái ngược cùng tồn tại trong con người anh. Một vẻ ngoài vững vàng rắn rỏi đi chung với một tâm hồn nhạy cảm mong manh. Nghĩ mà buồn cười. Chính anh cũng không biết tại sao mình lại như thế, vậy mà cô lại hiểu. Cuộc sống bôn ba tự lập từ nhỏ đã tôi luyện anh thành một người đầy bản lĩnh nhưng tình cảm đổ vỡ trong gia đình đã khiến anh yếu đuối đến không ngờ. Cô yêu anh có lẽ một phần là vì vậy. Bởi cái chất cứng cỏi trong anh cho cô cảm giác an toàn và được chở che; còn cái yếu đuối kia thoả mãn sự tự ái và kiêu hãnh rằng cô không là người con gái bình thường như bao người khác.

- Em yêu anh. Anh luôn biết điều đó - cô nói thật nhẹ nhàng và từ tốn. Điều đó đúng. Đúng như đơn giản một cộng một là hai vậy.

- Thế sao em lại nói chia tay?

- Yêu thì không được quyền nói tiếng chia tay sao?

- Không. Em yêu anh. Anh yêu em. Vậy tại sao phải chia tay cơ chứ?

- Bởi vì ngoài anh và em, còn có cô ấy.

- Cô ấy không là gì hết. - anh hơi cao giọng - Anh không có tình cảm gì với cô ấy cả, em biết điều đó mà.

- Phải. Nhưng mối quan hệ giữa hai người vẫn loay hoay không dứt được. Và em biết, cô ấy yêu anh nhiều lắm.

Anh nhăn mặt tỏ ý bực mình.

- Anh không quan tâm.

- Nhưng em quan tâm. Nhìn cô ấy đau khổ, em thấy mình như mang tội nặng.

- Em đừng vớ vẩn. Tội lỗi gì? Cô ấy biết về em, biết về tình cảm của anh dành cho em nhưng cô ấy vẫn chấp nhận bước chân vào. Đó là do cô ấy quyết định, cô ấy đau khổ với ai chứ?

- Anh không thấy nói thế là tàn nhẫn sao?

- Không. Anh chỉ nhìn thẳng sự thật để nói thôi.

Sự thật? Cô mỉm cười chua chát. Sự thật là anh không muốn lựa chọn. Sự thật là cả cô và người con gái ấy đều đau khổ. Người ấy không đủ can đảm rời xa anh. Vì lý do gì? Chính cô cũng không hiểu nổi. Chỉ biết là trong hai người, phải có một người ra đi. Và cô biết, người ở lại không thể là cô.

- Đúng là cô ấy đã quyết định thế, nhưng chính anh cũng đâu muốn tránh né chuyện này, phải không? Anh để việc yêu em và việc có cô ấy ở bên cạnh cùng đồng hành trong đời như một sự hiển nhiên. Anh có biết cảm giác của em và của cô ấy như thế nào chăng? Đã bao giờ anh bận lòng?

- Em khó chịu ư? Sao trước giờ em không nói?

- Nói để làm gì?

- Để anh biết.

- Anh biết rồi thì sao?

- Thì... thì... - anh ấp úng.

Cô nhìn anh, thất vọng. Cô quay ra biển, nuốt vội giọt nước mắt đang chực trào khỏi mi.

- Thôi anh, điều đó không còn quan trọng nữa. Em chỉ mong chuyện chúng mình đừng trở nên quá căng thẳng. Em không muốn đưa anh vào thế khó xử, phải lựa chọn hoặc tình yêu hoặc gia đình. Cứ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì trong đêm đó cách đây năm năm. Hãy thử trở lại giây phút ấy, chúng mình đang là bạn thân và coi như em từ chối không nhận tiếng "yêu" của anh. Vậy nhé. Mình vẫn là bạn.

- Em thật lòng muốn thế sao ? - anh nức nở.

Cô mỉm cười dịu dàng. Đưa tay lau vệt nước mắt cho anh.

- Anh không thấy như thế là vẹn toàn à? Anh không mất em và anh lại có cô ấy. Ba mẹ anh chắc sẽ vui lắm. Ngoan nào - cô nói kiểu dỗ dành một đứa bé con, ráng sức làm cho giọng mình như đang bông đùa.

Anh kéo cô lại và ôm thật chặt.

- Anh không muốn. Cứ như bây giờ không được sao em? - anh nhìn thật sâu vào mắt cô và nhẹ giọng hỏi - như thế này, em không hạnh phúc ư?

Cô nhìn vào mắt anh. Mông lung quá. Xa xôi quá. Cô thấy một vật sáng trong đôi mắt ấy nhưng mỗi lúc cô đưa tay với thì nó lại tan ra. Cô bắt đầu tự hỏi, phải chăng vật ấy không hiện hữu và cô đang hoài công bắt ánh trăng trong bóng nước? Cô cúi đầu. Có những lúc người ta tự nhiên chẳng biết phải nói gì và im lặng là cách trả lời hay nhất. Anh rụt tay lại, vẻ ngạc nhiên vẻ đau đớn.

- Vậy là em đã dứt khoát. Em không cho anh được dự quyền quyết định phải không?

- Em không nói vậy. Mọi chuyện chưa hẳn đã hết. Em chỉ muốn anh hãy suy nghĩ về những điều em nói. Rồi mình liệu sau.

Cô đưa tay xắn lại tay áo sơ mi cho anh. Anh không bao giờ chịu cài nút , thích thả cho nó bay lùng thùng. Anh bảo cài nút thì nóng mà xắn lên thì anh không biết làm. Ban đầu vì bực mình thấy anh lôi thôi, cô mới làm giúp. Nhưng sau đó, nói sao anh cũng không chịu học, bảo cô làm đẹp hơn và anh thích được cô "chăm sóc" như thế. Lúc nghe anh lý sự, cô bật cười mà lòng thấy xao xuyến lạ. Rồi cứ mỗi lần hai đứa giận nhau, cái tay áo lại được lôi ra. Cô sẽ im lặng ngồi cẩn thận xếp từng lớp áo, vuốt phẳng phiu để có một đường gấp đẹp. Anh sẽ im lặng ngồi chăm chú ngắm cô. Giây phút ngắn ngủi ấy thường giúp hai người bình tĩnh hơn, sáng suốt hơn. Đó là nói thời gian đầu lúc mới nhận lời yêu anh, càng về sau, cô coi hành động đó như một thói quen. Một thói quen dễ chịu. Tay áo đã được kéo lên gọn gàng và đẹp mắt. Cô thở mạnh:

- Thôi, anh về khách sạn trước đi.

- Em không về ư?

- Không. Em muốn được một lần nhìn theo dáng anh từ phía sau lưng.

- Thì bây giờ anh quay lưng lại. Em ngắm đi. Rồi thì... mình cùng về.

Cô vừa cười vừa đẩy.

- Anh lại thế. Không về em... giận à.

Anh gãi đầu, vừa cười vừa bước, chốc chốc quay đầu nhìn như chờ đợi xem cô có theo sau không. Cô phải xua tay dậm chân giả vờ dỗi thì anh mới thật sự quay lưng đi. Khi cái dáng cao cao ngang tàng của anh khuất vào bóng cây cọ phía xa kia, bên trên bãi cát trắng, cô mới thong thả đứng lên và đi ra biển. Cô đứng yên cho từng cơn sóng vỗ nhẹ vào chân như thoa như nắn, nhắm mắt lại cho làn gió mơn man trên da thịt như vuốt như ve. Cô chợt thấy lòng thanh thản. Thanh thản vì sau bao nhiêu năm cô đã gỡ được nút thắt trong lòng mình. Cô biết anh sẽ trở về, ngủ khì một giấc chẳng thèm bận tâm suy nghĩ câu chuyện vừa rồi. Anh sẽ cho rằng cô chỉ hù doạ để dày vò anh chốc lát thôi. Ừ thì, chắc anh cũng chỉ cảm thấy đau khổ trong chốc lát thôi, rồi anh sẽ quên nhanh. Nhanh như sự tồn tại của cô trong cuộc đời anh vậy. Mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi. Cô nghĩ. Mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi.

Cô đi thật nhanh ra hướng bến xe, cô cần cho anh thấy sự kiên quyết của mình, có lẽ anh sẽ giận sẽ trách nhưng... chưa bao giờ bước chân cô lại vang lên vui vẻ thế này!

-Góp nhặt-

Thứ Năm, 24 tháng 2, 2011

Chú chó và bầy chuột




Một lũ chuột trèo lên bàn tiệc định ăn vụng, không ngờ lại khiến con chó nằm cạnh bàn thức giấc. Chúng bèn dịu ngọt thương lượng với chó:- Nếu anh im lặng không sủa chúng tôi thì anh sẽ được chia một miếng thịt.
Chó nghiêm mặt, từ chối thẳng thừng:- Bọn mày còn không mau cút đi. Bà chủ thấy thịt mất thì chắc chắn sẽ nghi ngờ ta. Lúc đó, thì ta lại trở thành miếng thịt trên bàn chứ chả chơi!

-Góp nhặt-

Thứ Tư, 23 tháng 2, 2011

Niềm vui


  • Phía sau đau khổ luôn là niềm vui.
    Guillaume Apollinaire

  • Vì bạn nhận được nhiều niềm vui hơn khi đem niềm vui cho người khác, bạn nên suy nghĩ nhiều về niềm hạnh phúc bạn có thể cho.
    Eleanor Roosevelt

  • Chúng ta hãy đọc sách và nhảy múa - hai niềm vui không bao giờ làm hại thế giới này.
    Voltaire

  • Hãy thưởng thức cuộc sống. Nhưng đừng hoang phí nó. Như thế mới thật là niềm vui
    Khuyết danh

  • Tôi luôn nói và cảm thấy rằng sự thích thú thực sự không thể miêu tả được.
    Jean Jacques Rousseau

  • Vui mừng tưởng tượng thường đáng giá hơn đau buồn thực sự.
    Rene Descartes

  • Tại sao chúng ta lại vui mừng trước sự chào đời và thương tiếc ở lễ tang? Bởi vì chúng ta không phải là đương sự.
    Mark Twain

  • Cách tốt nhất để làm bạn vui lên là làm người khác vui lên.
    Mark Twain

  • Chịu đựng niềm vui cực độ khó hơn bất cứ nỗi đau khổ nào. Niềm vui quá lớn sẽ tự nó giải thoát ra khỏi con tim.
    Balzac

  • Nụ cười của sự vui mừng gần nước mắt hơn là tiếng cười.
    Victor Hugo

  • Để giữ được niềm vui bạn phải chia sẻ nó. Hạnh phúc chào đời đã là anh em sinh đôi.
    Lord Byron

  • Cuời vui là điều cần thiết cho cuộc đời.
    Alfonse Karr

  • Cười là liều thuốc bổ, là sự giải thoát, và là sự chấm dứt khổ đau.
    Ecclesiastes

  • Niềm vui nếu được san sẻ sẽ tăng gấp đôi.
    Jonh Ror

  • Có một niềm vui trong nỗi buồn.
    Metrodore De Chic

  • Những người thực sự vui vẻ thì không hay giả dối hoặc hiềm thù.
    Jean Jacques Rousseau

  • Vui mừng tưởng tượng thường đáng giá hơn đau buồn thực sự.
    De Genlis

  • Tất cả cái thú vui của tháng ngày là ở vào buổi sáng của nó.
    Malherbe

  • Cái vui sướng của mình là nỗi khổ đau của người khác.
    Ngạn ngữ Anh

  • Cảm thấy mọi người thân thiết với mình, cần đến mình là điều thú vị, vui sướng nhất trên đời.
    Maksim Gorki

  • Lấy tình yêu ra khỏi cuộc sống là lấy luôn niềm vui của cuộc đời.
    Moliere

  • Ngọt ngào thay niềm vui sau nỗi khổ.
    John Dryden
  • Thứ Ba, 22 tháng 2, 2011

    Thứ Hai, 21 tháng 2, 2011

    Nóng giận




    Một cậu bé có tính cách nóng nảy. Mỗi khi nổi giận cậu thường rất khó coi và có nhiều hành động mất kiểm soát gây tổn hại cho những người phải hứng chịu cơn thịnh nộ của cậu. Một hôm người cha của cậu bé mang đến một hộp đinh, một chiếc búa và nói:
    - Mỗi khi con sắp nổi nóng với ai đó thì hãy đóng một cây đinh trong chiếc hộp này lên những thanh gỗ của hàng rào phía sau nhà mình nhé.
    Ngày đầu tiên, cậu ta đã đóng gần nửa hộp đinh lên hàng rào gỗ, cậu cảm thấy rất hả hê và thoải mái. Cứ thế số đinh trong hộp ngày càng vơi dần. Nhưng kèm theo đó, đôi tay của cậu cũng đôi khi phải phồng rộp lên vì đóng đinh quá nhiều. Đến hộp đinh thứ ba thì cậu bắt đầu cố gắng kiềm chế lời nói của mình. Cậu nhận thấy rằng kiềm chế cơn giận của mình dễ hơn là phải đi đóng đinh lên hàng rào.
    Đến một ngày, không một chiếc đinh nào bị cậu lấy ra khỏi hộp. Cậu đến khoe với cha và ông bảo:
    - Tốt lắm, bây giờ nếu con một lần cảm thấy có thể yêu thương được một người nào đó, thì con hãy nhổ một cây đinh ra khỏi hàng rào.
    Cậu rất vui vì lời đề nghị thứ hai này của cha. Bởi vì bây giờ cậu không còn nóng giận nữa, nên việc yêu thương người khác trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Ngày lại ngày trôi qua, cậu trung thực nhổ từng chiếc đinh theo như điều kiện của cha. Rồi cũng đến hôm cậu bé đã vui mừng hãnh diện tìm cha mình báo rằng toàn bộ số đinh cậu đã đóng trước kia lên hàng rào đã được nhổ ra.
    Người cha nói nhỏ nhẹ với cậu:
    - Con đã làm rất tốt, bây giờ con hãy nhìn chiếc hàng rào của nhà mình xem.
    Cậu chợt giật mình và nhìn kĩ lại, những thanh gỗ trở nên xơ xác, nước sơn thì hoàn toàn bị tróc hết cả, và khó có thể gọi đó là hàng rào khi nó chỉ toàn những thanh gỗ như thế.
    Nếu con nói điều gì trong cơn giận dữ, những lời nói ấy cũng giống như những chiếc đinh này, nó đóng vào và gây ra đau đớn cho hàng rào, đến khi được rút ra nó để lại những vết đinh xấu xí, những vết thương khó, rất khó lành trong lòng người khác. Cho dù sau đó con có nói xin lỗi bao nhiêu lần đi nữa, yêu thương nhiều bao nhiêu chăng nữa, vết thương lành lại nhưng vết sẹo vẫn còn để lại mãi.
    Con hãy luôn nhớ: Vết thương tinh thần còn đau đớn hơn cả thể xác. Bạn bè ta, những người chung quanh ta là những viên đá quí. Họ giúp con cười và giúp con rất nhiều chuyện. Họ nghe con than thở mỗi khi con gặp khó khăn, cổ vũ con và luôn sẵn sàng mở trái tim mình ra cho con...

    -Góp nhặt-

    Thứ Ba, 15 tháng 2, 2011

    Niềm hy vọng

    Take a look at my blog: http://danhpham.blogspot.com


    Danielle thở dài, mệt mỏithất vọng. Một ngày không lấy gì làm vui vẻ. Và bây giờ cô chỉ còn lại 40 đôla.
    Danielle vẫn còn tiền trong tài khoản ngân hàng. Nhưng thành phố nơi cô mới chuyển đến không có ngân hàng địa phương mà cô có tài khoản, các ngân hàng khác lại chẳng nhiệt tình giúp đỡ. Sau hơn hai tuần cố gắng hết sức nhưng không được việc, với số tiền ít ỏi, cô tự hỏi làm cách nào để tiếp tục sống và nuôi hai đứa con?
    Để thoát khỏi những ý nghĩ bi quan, Danielle quyết định tham dự cuộc gặp gỡ các chị em tại trung tâm phụ nữ địa phương. Những phụ nữ ở đó là nguồn động viên lớn với nhau. Những suy nghĩ tiêu cực của cô dường như biến mất hẳn khi cô bước vào phòng của buổi gặp mặt.
    “Xin chào tất cả mọi người,” một giọng vang lên, xóa tan những suy nghĩ của Danielle. Đó là chị trưởng nhóm. “ Có ai muốn trình bày về những điều khó khăn của mình không?”
    Ngồi cạnh Danielle, Amy lên tiếng “Có tôi”. Và Amy bắt đầu chia sẻ cho mọi người về hoàn cảnh bất hạnh của mình. Cô gặp rắc rối nghiêm trọng: mất nhà, mất xe. Điện thoại và các dịch vụ điện cũng sắp sửa bị cắt. Chồng cô đã đốt sạch tiền vào cờ bạc. Có chút xíu tiền cô cố gắng dành dụm, anh cũng nướng hết vào ma túy. Quan hệ của họ tồi tệ đến mức cô luôn sống trong cảm giác lo sợ về sự bình an của mình. Số tiền ít ỏi giấu được chỉ giúp cô mua chút thức ăn và tã lót cho đứa bé mới sinh. Và bây giờ cô chẳng còn gì.
    Lắng nghe Amy tâm sự, Danielle nghe được một tiếng thì thầm êm ái trong tim: “Sau buổi gặp mặt, hãy trao cho Amy hai mươi đôla nhé.”
    - “Không được! Mình chỉ còn có 40 đô la thôi” - Ý nghĩ của Danielle chợt vang lên.
    Giọng nói trong tim nhắc lạ lời thúc giục rõ ràng hơn. Danielle biết rằng cô không thể chối từ. Khi cuộc gặp kết thúc, cô rút hai mươi đô la từ trong ví ra và nhẹ nhàng đưa cho Amy.
    Ban đầu Amy từ chối không nhận, nhưng khi đám đông ùa đến ôm Amy bày tỏ sự cảm thông, Danielle đã nói với cô rằng Chúa muốn Amy nhận món quà này. Rồi Danielle rời đi.
    Khi Danielle mở cửa xe ô tô, cô nghe có ai đó gọi tên mình. Quay lại, Danielle thấy Amy đang tiến lại với đôi mắt ướt đẫm: “Làm sao chị biết được?”, dòng nước mắt chảy dài xuống má Amy khi cô đưa tay vào ví rút ra một lọ thuốc nhỏ màu hổ phách: “Tôi đã dùng đến lọ cuối cùng vào ngày hôm qua”.
    Cô chỉ vào mác lọ thuốc và nói: “ Tôi bị bệnh tiểu đường và phải sống phụ thuộc vào thuốc. Tôi cần dùng thuốc này hàng ngày. Tôi không biết mình sẽ làm gì được nữa…”.
    Lại một dòng nước mắt lăn xuống má cô khi cô chỉ vào giá thuốc được in rõ trên mác lọ thuốc: 20 đô la.
    Bất chợt Danielle như hồi tỉnh, cảm giác hy vọng và an tâm tràn ngập trong cô.
    Với chỉ hai mươi đô la còn lại trong ví, Danielle quyết định chỉ cố gắng rút tiền tại một ngân hàng nữa trước khi về thẳng nhà. Dù trí óc cô nghi ngờ rằng là sẽ lại nhận lệnh từ chối, nhưng cô vẫn tràn trề lòng tin. Mang theo niềm hy vọng, cô đi vào ngân hàng sát trung tâm phụ nữ. Ngạc nhiên thay, cô rút được tiền mà không bị hỏi bất cứ câu nào.
    Trong tâm trạng vui tươi, phấn khởi, Danielle trở về nhà. Đối với Danielle, đã ba năm kể từ ngày hôm đó. Mặc dù biết rằng niềm hy vọng thực sự không có một giá nào cụ thể nhưng cô vẫn cảm ơn quãng thời gian lạc quan, niềm hi vọng tươi sáng mà cô đã nhận được với hai mươi đô la.

    -Góp nhặt-

    Thứ Hai, 14 tháng 2, 2011

    Quả táo bằng gỗ

    Take a look at my blog: http://danhpham.blogspot.com


    Trong khu rừng nọ, một con khỉ có cuộc sống rất bình an và hạnh phúc. Nó tìm ăn những trái cây ngọt lịm khi đói và nằm nghỉ ngơi trên cành cao đầy nắng khi mệt. Một ngày kia, con khỉ đang chuyền cành lang thang phía bìa rừng thì thấy một ngôi nhà…
    Trong ngôi nhà nhỏ bé đó, nó thấy một cái đĩa to đựng toàn táo, những quả táo tuyệt đẹp, đỏ và óng ánh. Con khỉ liền trộm lấy một quả và chạy thật nhanh trở lại khu rừng.
    Khi đã chạy thật xa, khỉ dừng lại đưa quả táo lên mũi ngửi nhưng thật lạ, chẳng thấy có mùi gì. Nó le lưỡi liếm quả táo, cũng chẳng phải là vị táo, có vị gì đó rất lạ, lại khiến nó buồn nôn. Nó cố gắng ăn nhưng quả táo cứng đến mức đau cả răng. Bởi vì quả táo này được làm bằng gỗ nhưng rất đẹp và trông như thật, lại còn được sơn một lớp màu giả như quả táo. Những con khỉ khác nhìn thấy quả táo cũng thèm được ăn. Con khỉ nọ thấy vậy càng giữ chặt quả táo.
    Có được quả táo đẹp, con khỉ rất tự hào và hãnh diện. Nó lang thang suốt trong rừng để khoe tài sản quý giá của mình. Quả táo lấp lánh ánh đỏ dưới nắng mặt trời dường như càng hoàn hảo hơn bao giờ hết. Và con khỉ càng ôm khư khư quả táo hơn, mặc dù cơn đói cồn cào trong bụng thúc giục nó đi kiếm cái ăn.
    Những trái cây ngọt lịm hương rừng thôi thúc con khỉ, nhưng nó vẫn không chịu buông quả táo trong tay - nó sợ có con khỉ nào khác đang rình mò sẽ lấy trộm mất. Thực sự, trong tâm trí con khỉ rất mệt mỏi, nó không thể thư giãn và dành lấy vài phút nghỉ ngơi cho mình. Nó vẫn đang cố gắng bảo vệ quả táo.
    Con khỉ vẫn tự hào vì tài sản vô giá này nhưng bắt đầu cảm thấy ít hạnh phúc hơn. Nó tiếp tục đi dọc theo con đường mòn trong rừng, càng ngày càng cảm thấy quả táo nặng hơn. Thực ra bởi nó đang mệt mỏi, đói và kiệt sức. Nó không thể trèo lên cây để hái quả vì tay vẫn còn bận giữ quả táo. Điều gì sẽ xảy ra nếu nó tiếp tục ôm quả táo như vậy?
    Mùi thơm của trái cây trước mặt toả hương thơm ngát, những quả chín đỏ mọng như trêu ngươi. Đắn đo một lúc, con khỉ quyết định buông quả táo bằng gỗ. Nó trèo lên cây hái quả ăn, và cảm giác hạnh phúc trở lại với nó.
    ---------------------- Của cải không mang lại hạnh phúc, chỉ mang lại thêm nhiều đau khổ và gánh nặng.

    -Góp nhặt-

    Tham lam

    Take a look at my blog: http://danhpham.blogspot.com


    Ở một đất nước xa xôi, có một người giàu có tuổi đã cao. Ông có 4 người con, họ rất mực yêu thương ông, chăm sóc ông rất cẩn thận. Cảm động trước sự chăm sóc của con cái, ông quyết định khi mình còn minh mẫn phải chia gia tài cho các con, để nhỡ không may thời điểm ra đi không biết trước.
    Thế nhưng đến nhiều năm sau thần chết vẫn chưa gõ cửa. Và càng bất ngờ đối với ông, khi đã chia nhau của cải rồi, những người con hiếu thảo ngày nào bỗng chốc bỏ đi mất biệt. Đó cũng chính là những năm tháng khốn khổ của ông già đã từng giàu có của cải nhưng nay nghèo tình cảm. Ông chịu đựng bệnh tật, mệt mỏi tuổi già một cách cô đơn, nhưng đau lòng hơn là sự đối xử tàn ác từ chính những người con của ông. Chúng chỉ biết mình, ích kỷ và vô ơn. Trước đây chúng tranh giành việc chăm sóc ông cốt sao ông hài lòng để chia nhiều của cải tiền bạc hơn cho chúng. Còn bây giờ chúng chỉ mong ông mau bị thần chết rước đi để rảnh nợ.
    Một ngày kia, ông già khốn khổ gặp lại người bạn thân thời niên thiếu. Ông kể về hoàn cảnh trớ trêu của mình. Người bạn già chăm chú lắng nghe, và chợt khóe miệng ánh lên một nụ cười sắc sảo. Vài ngày sau, người bạn quay trở lại thăm ông, đem theo 4 chiếc túi rất nặng.
    “Nhìn này người bạn yêu quý của tôi”, ông bạn nói. “Những đứa con của bạn sẽ biết tôi đến thăm bạn và chúng rất tò mò đấy. Bạn hãy cất giữ 4 chiếc túi này cẩn thận, hoặc giả có thể bỏ vào rương và chôn xuống đất thì càng hay. Đừng bao giờ cho chúng nhìn thấy bên trong những chiếc túi. Hãy tỏ ra hạnh phúc và vui vẻ, vì bạn sẽ được chăm sóc tử tế đến cuối đời. Tôi sẽ sớm quay lại thăm sức khoẻ của bạn sau”.
    Khi người bạn ra về rồi, ông phao tin rằng ông vừa trả cho người bạn già một món nợ ân tình rất lớn mà ông nợ từ thuở xưa. Những người con biết tin cha mình vừa được trả nợ, chúng thay đổi hẳn thái độ và lại cố gắng chăm sóc, làm hài lòng người cha hơn bao giờ hết. Đứa nào cũng mong mình sẽ có nhiều hơn số tài sản của cha cho. Đến ngày ông cụ nhẹ nhàng trút hơi thở cuối cùng, những đứa con tham lam tìm được chiếc chìa khóa của chiếc rương cất giấu 4 chiếc túi, được mở ra với lòng tham lam ngập tràn tâm hồn những đứa con.
    Thế nhưng những tâm hồn tham lam chỉ có thể nhận được đá và sỏi.
    ----------------------------Hãy hiếu kính cha mẹ ngươi, hầu cho ngươi được sống lâu trên đất. - Kinh Thánh

    -Góp nhặt-

    Thứ Bảy, 12 tháng 2, 2011

    Lì Xì

    Take a look at my blog: http://danhpham.blogspot.com


    Ba làm lớn, tết đến Tí được nhận nhiều bao lì xì đỏ thật đẹp với lời chúc học giỏi và chóng lớn. Những bao lì xì xé ra Tí mua đồ chơi và bỏ đầy con heo đất. Chiều, thấy thằng con dì Ba cầm thật nhiều bao lì xì.Tí hỏi: “Mày được bao nhiêu?”Nó đáp: “Em nhặt ở sọt rác nhà anh 50 cái”
    .................

    -Góp nhặt-

    Thứ Sáu, 11 tháng 2, 2011

    Mưa rơi ... trắng xóa ...

    Take a look at my blog: http://danhpham.blogspot.com


    Trời đổi gió. Mưa trắng phố phường. Cô gái ngồi sau Chàng trai trên một chiếc xe máy đời mới, vòng tay ôm eo: "Anh có lạnh ko, để em ủ ấm cho anh nhé!" Tiếng cười khúc khích trong veo tan vào màn mưa mờ đục. "Ước gì những cơn mưa kéo dài hơn" - Chàng trai và Cô gái nghĩ thầm, nghe niềm vui dâng đầy trong mắt ...
    Bên kia đường, bác bán bánh chuối chiên nhìn mưa mà thở dài ngao ngán. Mưa đã mấy ngày ko tạnh, ngày nào cũng ế hàng. Mà lại sắp đến hạn nộp tiền học cho con ...
    Ngoài trời, mưa vẫn rơi, trắng xóa...

    -Góp nhặt-

    Thứ Tư, 9 tháng 2, 2011

    Cái bánh kem

    Take a look at my blog: http://danhpham.blogspot.com


    - Con ăn thêm một miếng nữa đi con!- Ngán, con không ăn đâu!- Ráng cắn thêm một cái thôi, má thương. Ngoan đi con!- Không ăn là không ăn. Vứt đi! Vứt nó đi!
    Thằng bé lắc đầu quầy quậy, khua mạnh tay. Chiếc bánh kem văng qua cửa xe rơi xuống đường, sát mép cống. Chiếc xe hơi láng bóng rồ máy chạy đi.
    Hai đứa trẻ đang bới móc đống rác gần đó, thấy chiếc bánh nằm chỏng chơ, tròn mắt, chạy ào đến. Mắt hai đứa sáng rực lên, dán chặt vào chiếc bánh thơm ngon. Thấy bánh lấm láp, đứa con gái nuốt nước miếng bảo anh trai nó:
    - Anh Hai thổi sạch rồi mình ăn.
    Thằng anh phùng má thổi. Bụi đường đã dính, chẳng chịu bay đi cho. Đứa em sốt ruột, thèm thuồng cũng ghé miệng thổi phụ. Chính cái miệng háu đói của nó làm bánh rơi khỏi tay thằng anh và rơi tõm xuống cống hôi hám, chìm hẳn.
    - Ai biểu anh Hai thổi chi cho mạnh - Con bé nói rồi khóc thút thít.
    - Ừa. Nín đi, tại anh! Nhưng kem còn dính ngón tay nè. Cho em ba ngón, anh chỉ liếm hai ngón thôi!
    -Góp nhặt-

    Thứ Ba, 8 tháng 2, 2011

    Những hạt ngọc trai


    Take a look at my blog: http://danhpham.blogspot.com


    Câu chuyện kể về một cô bé tóc vàng đáng yêu tên Jenny, cô bé chỉ khoảng năm tuổi. Trong lúc chờ mẹ tại quầy thu ngân, cô bé nhìn thấy một chuỗi hạt ngọc trai lấp lánh đựng trong một chiếc hộp màu hồng làm bằng kim loại.
    - Ô, mẹ ơi, mẹ mua cho con chuỗi hạt đó đi, mẹ mua nó cho con đi. - cô bé vòi vĩnh
    Người mẹ nhìn bảng giá được gắn trên đáy chiếc hộp, rồi bà quay lại nhìn con gái mình - lúc đó đang ngước mắt lên nhìn mẹ mong chờ được đồng ý. "Một đô la và 95 cent. Nếu con thật sự thích nó, mẹ sẽ có một vài việc vặt cho con làm, con sẽ nhanh chóng để dành đủ tiền để tự mua nó. Một tuần nữa là đến sinh nhật con rồi, và bà ngoại có thể cho con một ít tiền lẻ nữa đấy."
    Vừa về đến nhà, Jenny chạy ù vào phòng để tìm hộp tiền tiết kiệm của mình, đổ hết tiền lẻ để dành bấy lâu và đếm: chỉ được có 17 cent. Sau bữa tối, cô bé hăng hái làm thêm nhiều việc khác mẹ giao cho ngoài những nhiệm vụ của mình. Và Jenny còn sang nhà người hàng xóm - bà McJames - để hỏi xem có muốn cô giúp bà nhổ cỏ trong vườn không, chỉ yêu cầu bà trả 10 cent mà thôi. Đến ngày sinh nhật của Jenny, bà ngoại lại cho thêm được 1 đô la nữa. Cuối cùng Jenny đã kiếm đủ tiền để mua được chuỗi ngọc trai mà mình yêu thích.
    Jenny quí chuỗi ngọc trai ấy vô cùng. Nó làm cho cô bé cảm thấy mình lớn lên và xinh đẹp hẳn ra. Đi đâu cô bé cũng đeo nó bên mình: đi học trường Chúa nhật, đến trường mẫu giáo, thậm chí cả khi đi ngủ nữa. Jenny chỉ cởi nó ra khi cô bé đi bơi hoặc là khi tắm mà thôi. Bởi vì mẹ Jenny bảo rằng, nếu chuỗi ngọc trai này bị ướt, nó sẽ xấu đi và còn làm bẩn trên cổ cô bé.
    Jenny có một người cha rất thương yêu cô bé. Mỗi đêm khi Jenny chuẩn bị đi ngủ, ông thường dừng tất cả công việc đang làm, đến bên giường và kể chuyện cho cô bé nghe.
    Vào một buổi tối nọ, khi ba của Jenny kết thúc câu chuyện buổi tối, ông hỏi con gái, "Con có thương ba không, Jenny?"
    - Dạ có chứ, ba cũng biết là con rất thương ba mà. - Jenny thủ thỉ
    - Vậy thì con có thể cho ba chuỗi hạt ngọc trai của con được không? - ba hỏi Jenny
    - Ôi ba ơi, ba đừng lấy chuỗi ngọc của con. Nhưng mà ba có thể lấy con ngựa trắng trong số các đồ chơi của con. Nó có cái đuôi màu hồng đó, ba nhớ không? Ba đã tặng con con ngựa đó. - cô bé nũng nịu
    - Ừ, con yêu, ba thương con lắm, con ngủ ngon nhé. Và ông cúi xuống hôn nhẹ trên má Jenny trước khi rời đi.
    Một tuần sau, khi kể xong câu chuyện trước khi ngủ, ba của Jenny lại hỏi:
    - Con có thương ba không?
    - Ba ơi, ba biết là con thương ba nhiều lắm mà.
    - Vậy thì con cho ba cái chuỗi ngọc trai của con đi.
    - Ôi, ba đừng lấy chuỗi ngọc trai của con. Nhưng mà ba có thể lấy con búp bê của con. Con búp bê mới toanh mà con được tặng trong ngày sinh nhật đó. Nó đẹp lắm, và ba cũng có thể lấy luôn chiếc mền màu vàng với cái giường ngủ của con búp bê nữa.
    - Thôi cũng được. Con ngủ ngon nhé. Chúa ban phước cho con,con gái cưng. Ba yêu con lắm. - Và như thường lệ, ông lại hôn nhẹ lên má Jenny trước khi rời khỏi giường cô bé.
    Vài hôm sau, khi ông đến bên giường Jenny thấy cô bé đang ngồi xếp bằng trên giường. Khi ông đến, ông thấy chiếc cằm của Jenny run run, một giọt nước mắt đang chảy dài xuống má cô con gái bé bỏng.
    - Sao thế con? Chuyện gì xảy ra với con vậy, Jenny? - ông cất tiếng hỏi
    Jenny không nói gì, cô bé đưa bàn tay bé nhỏ của mình về phía cha. Và khi cô mở bàn tay của mình ra, bên trong là chuỗi ngọc trai bé xíu mà cô iu quí. Với một giọng run run, cô nói
    - Ba thích những hạt ngọc trai của con, bây giờ con đưa nó cho ba.
    Ông trìu mến nhìn cô con gái yêu dấu. Ông đưa tay ra nhận chuỗi ngọc giả rẻ tiền từ tay con và lấy ra một chiếc hộp bọc nhung màu xanh từ trong túi mình, đưa cho Jenny. Ông đã giữ nó từ lâu lắm rồi. Bên trong là một chuỗi ngọc trai lung linh tuyệt đẹp và đắt tiền. Ông chỉ chờ cho Jenny sẵn lòng từ bỏ chuỗi ngọc trai rẻ tiền kia và con gái sẽ nhận được món quà quý giá này.

    --------------------------------
    Từ bỏ cái cũ để nhận được cái mới....

    -Góp nhặt
    -

    Thứ Ba, 1 tháng 2, 2011

    Tình yêu

    tình yêu
    Take a look at my blog: http://danhpham.blogspot.com


    Có ba hành khách cùng mua vé trên con tàu Cuộc Sống để đến ga Tình Yêu: Sòng Phẳng, Ích KỷHết Lòng. Cả ba người đều mang theo mình hai túi hành lý: NhậnCho, tuy nhiên cân nặng hành lý của mỗi người mỗi khác nhau:
    .Sòng Phẳng: Cho = Nhận
    .Ích Kỷ: Cho ít Nhận nhiều
    .Hết Lòng: Cho nhiều Nhận ít
    Tàu Cuộc Sống cứ thế chạy băng băng, họ cũng rảnh rỗi nên bắt chuyện làm quen với nhau. Sòng Phẳng lên tiếng:
    - Tôi thấy hành lý của các anh lệch lạc, thật khó mang theo. Còn tôi luôn có cách cân đối Cho và Nhận nên chẳng sợ bị lệch vai.
    - Anh làm thế nào cho cân được? - Ích Kỷ hỏi.
    - Thì tôi phải tính chớ. Tôi chỉ cho đi khi tôi chắc chắn có thể nhận về một lượng tương đương. Cho không hay nhận không của ai cái gì, tôi đều không thích. Tính tôi là vậy, không muốn mắc nợ hay mang tiếng gia ơn cho ai.
    - Anh nói nghe như thể đi mua hàng vậy: Tiền nhiều mua được nhiều, tiền ít mua được ít, không tiền không mua. Nhưng tình cảm đâu thể đong đếm theo cách đó - Ích Kỷ đáp lời.
    Sòng Phẳng cười phá lên, rung cả hai vai. Ích Kỷ ngạc nhiên:
    - Tôi nói vậy không đúng à?
    - Quá đúng là khác. Tôi chỉ buồn cười là trông 2 gói hành lý của anh bên Cho thì nhẹ bên Nhận thì nặng, vậy mà anh cũng nói được câu đó.
    Ích Kỷ nhìn lại 2 gói đồ của mình, gật đầu. Sòng Phẳng thoáng bâng khuâng, tư lự:
    - Không phải lúc nào tôi cũng Sòng Phẳng cả đâu. Có những người cho tôi nhiều mà tôi không cho lại được là mấy. Ví như tình yêu cha mẹ cho tôi gần như vô hạn, chẳng kể tôi có đáp lại hay không, mà tôi đáp lại, cũng chẳng thể nào sánh bằng được. Vậy là tôi Nhận nhiều hơn Cho. Với con cái thì tôi Cho chúng nhiều hơn Nhận về. Cũng nhờ có sự bù trừ như vậy mà 2 gánh hành lý của tôi thường cân nhau.
    Ích Kỷ tán thành:
    - Tôi thấy kiểu hành lý của anh giờ đang thịnh hành. Nhiều người thích Sòng Phẳng cả trong tình yêu theo kiểu: “Ông rút chân giò, bà thò chai rượu”.
    Sòng Phẳng trầm ngâm:
    - Đôi khi tôi cũng không thích sống thế này đâu. Luôn phải tính toán nhiều - ít, luôn phải dừng gánh để sẻ từ bên này sang bên kia. Tôi thấy mệt mỏi và nhiều lúc trống rỗng, vô cảm.

    - Tôi cũng giống anh, luôn phải so đo tính toán. Nhưng tôi phải tính sao cho Nhận về mình nhiều hơn. Tôi chỉ thích nghĩ cho mình thôi mà.
    - Nhận nhiều như thế anh có hài lòng không? - Sòng Phẳng hỏi.
    - Chả mấy khi tôi vừa lòng. Tôi luôn canh cánh trong lòng: Mình có bị mất mát gì không? Cho như thế có nhiều quá không?
    - Anh có người yêu không?
    - Có chứ. Tôi rất yêu người yêu tôi là đằng khác. Nhưng có điều tôi hay lo. Tôi sợ mình cho nhiều quá lỡ tình yêu bỏ tôi đi thì tôi chẳng được gì. Tôi không muốn nhận về tay trắng. Đó là nỗi ám ảnh của tôi.
    Tàu qua cầu vượt sông Âu Lo. Tiếng xình xịch của đầu máy Công Tác át lời tâm sự của Ích Kỷ. Qua khỏi cầu, tiếng ồn dịu lại, Ích KỷSòng Phẳng lúc này mới nhớ tới người bạn đồng hành thứ ba. Hết Lòng nãy giờ vẫn yên lặng lắng nghe. Khi thấy hai bạn hướng mắt về mình mới khẽ khàng cất lời:
    - Hai anh đều có lý lẽ của mình. Lập luận của anh Sòng Phẳng thuần túy là của bộ óc, không có nhiều liên hệ đến trái tim. Chính vì vậy anh luôn thấy căng thẳng, mỏi mệt và đôi khi trống rỗng. Còn anh Ích Kỷ yêu ghét rõ ràng, nhưng tình yêu của anh là “vì tôi, cho tôi”. Bởi yêu bản thân quá mà anh thường trực lo sợ. Tôi nói vậy các anh thấy có phải chăng?
    Ích KỷSòng Phẳng đang mải nghĩ ngợi nên không trả lời. Hết Lòng nói thêm:
    - Anh Sòng Phẳng nói đúng: Hành lý của tôi không cân - Cho nhiều hơn Nhận. Ấy là vì tình cảm xuất phát tự đáy lòng thì rất chân thành và giản dị. Nó thấy rằng Cho là lẽ tự nhiên, không gì vui bằng làm cho người mình thương yêu được hạnh phúc. Niềm vui khi dâng tặng làm vơi gánh nặng của tôi, cho tôi sự thanh thản, đủ đầy.
    - Đủ đầy? -Sòng PhẳngÍch Kỷ cũng thốt lên- Cho là mất chứ, cho nhiều thì phải còn ít đi mới phải.
    Hết Lòng mỉm cười:
    - Đấy là về mặt vật chất, là quy luật trong Toán học thôi. Quy luật của tình yêu thì khác. Lát nữa đến nơi, các anh sẽ biết.
    Ích KỷSòng Phẳng nhìn gánh hành lý của Hết Lòng, lại nhìn hành lý của mình, lòng chưa hết thắc mắc. Cũng vừa lúc tàu đến ga Tình yêu. Tàu chạy chậm dần, chậm dần rồi dừng hẳn.
    Ngước nhìn vào sân ga, Sòng PhẳngÍch Kỷ đều trông thấy dòng chữ có nội dung mà Hết Lòng vừa nhắc đến. Hai người rất đỗi ngạc nhiên vì họ đi trên chuyến tàu nhiều lần, đến ga Tình yêu đã nhiều mà chưa bao giờ thấy hàng chữ ấy. Quy luật của Tình yêu luôn có ở đó, nhưng chỉ những trái tim nhạy cảm yêu thương hết lòng mới thấy và thấu hiểu.
    Các bạn có đoán được dòng chữ mà họ đang nhìn hay không?
    Thêm một điều nữa, bạn có biết người ra đón ba vị hành khách của chúng ta là những ai không:- Đón Sòng PhẳngKhô Khan.- Đón Ích KỷBất An.- Và người đón Hết Lòng, không ai khác ngoài người con gái mang tên Hạnh Phúc.

    Ban cho có phước hơn nhận lãnh....

    -Góp nhặt
    -