Love is wonderful: Một thoáng bình yên cho trái tim êm đềm

Thứ Ba, 21 tháng 12, 2010

Chiếc đinh nhỏ


Câu chuyện bắt đầu khi người ta xây dựng xong một ngôi nhà thờ mới và mọi người bắt đầu bước vào để ngắm nhìn, chiêm ngưỡng. Họ hết lời ca ngợi về vẻ đẹp của ngôi nhà thờ. Từ kiến trúc tổng thể: cột nhà to cao chắc chắn, những chiếc cột khác thì để trang trí rất đẹp và trang nhã, rồi đến kiến trúc nội thất: những bức rèm đắt tiền khiến nhà thờ trở nên trang nghiêm lộng lẫy, những băng ghế gỗ quí xếp hàng thẳng tắp, những bức tranh nổi tiếng treo khắp các bức tường, thảm đỏ trải khắp bên trong...



Trên mái nhà thờ, một chiếc đinh nhỏ nghe mọi người ca ngợi đủ thứ về kiến trúc ngôi nhà thờ, nhưng không hề nhắc đến nó, một chiếc đinh nhỏ trên mái! Không một ai biết được rằng chiếc đinh nhỏ đang ở đó. Thế là nó giận dữ và đầy lòng ghen tị.

'Ta ở đây thật vô nghĩa, chẳng ai thấy được vẻ đẹp của ta, có lẽ ta nên bỏ đi nơi khác, có lẽ người ta sẽ nhìn thấy ta nhiều hơn!" Vì thế, chiếc đinh nhỏ tự xoắn lấy thân mình, tuột ra khỏi lỗ đinh, trượt xuống mái nhà và rơi xuống luống đất bên cạnh nhà thờ.

Đêm đó, bất chợt nổi lên một cơn bão lớn. Chẳng mấy chốc, tầng mái, vì thiếu một chiếc đinh nên vị trí đó lung lay, rồi dần dần bị tốc lên, và mái nhà thờ bắt đầu bị dột. Nước chảy dọc xuống tường và làm hoen ố những bức tranh treo trên tường. Vữa bắt đầu tróc ra, thảm trong nhà thờ bị ướt và bẩn. Cuốn Kinh Thánh trên bục giảng bị nước làm cho hư hỏng, và hầu hết mọi thứ đều trở nên kinh khủng.

Còn số phận chiếc đinh kia thì sao? Nó ở đó nơi luống đất, đêm ấy cũng chịu mưa bão, và nước đã nhấn nó xuống đất, nó cứ ở đó, gỉ sét và hư hoại, chẳng bao giờ có ai thấy được nó nữa.

Khi dùng mình để giữ tấm ván lợp, chiếc đinh nhỏ vô danh, nhưng nó thật sự ích lợi. Nhưng khi chôn mình trong bùn lầy, nó vẫn vô danh, nhưng giờ nó không còn có ích nữa và chẳng sớm thì muộn, nó sẽ gỉ sét trong bùn lầy!




Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét