Love is wonderful: Một thoáng bình yên cho trái tim êm đềm

Thứ Bảy, 26 tháng 2, 2011




Ở một làng nọ có một anh bị mù bẩm sinh. Mãi sống trong cuộc đời tối tăm nên anh ta không tin gì cả ngoài bóng đêm thăm thẳm.
Có nhiều người thuật cho anh những câu chuyện đây đó nhưng anh ta vẫn quả quyết: - Tôi không tin gì cả, làm gì có những thứ ấy, khi nào tôi thấy được tôi mới tin.
Một vị lương y thấy vậy động lòng thương, bèn cố gắng đi tìm một linh dược tận Hymalaya về để chữa bệnh mù mắt cho anh ta. Thoát khỏi bóng đêm tăm tối, anh ta rất sung sướng và nói cùng mọi người rằng: - Giờ đây tôi đã thấy được tất cả mọi sự thật chung quanh tôi.
Có người biết chuyện khuyên anh ta và cho biết rằng những gì anh ta trông thấy cũng chưa phải là tất cả. Anh ta chỉ mới thấy được những gì trong khu vực của anh thôi. Thế giới nầy còn có rất nhiều điều khác mà anh chưa biết được như mặt trời, mặt trăng, các quốc gia khác v.v... Anh ta bèn lớn tiếng: - Làm gì có những điều ấy. Tôi không tin. Những gì thấy được thì tôi đã thấy tất cả rồi!
Mọi người đều thương hại cho anh ta, vì dù cho đôi mắt của anh ta đã thấy nhưng anh ta vẫn còn mù.
Bóng tối ở đôi mắt vẫn không đáng sợ cho bằng bóng tối của tâm hồn. Đôi khi chúng ta là những người sáng mắt nhưng thật sự chúng ta đang bệnh mù.Chúng ta mù khi nhìn thấy những người bất hạnh cần giúp đỡ mà chúng ta lại làm ngơ, chúng ta mù trước những bất công và áp bức của người khác, mà chúng ta không lên tiếng bệnh vực họ.Chúng ta mù khi chẳng bao giờ nhìn thấy điều tốt lành nơi kẻ khác mà chỉ biết nhìn thầy điều xấu không đáng, để nói xấu họ. Chúng ta mù khi sống mà không biết nghĩ đến sự chết, và cũng rất vô tư khi cho rằng chết là hết. Khi ấy chúng ta đang mắc một căn bệnh hiểm nghèo mà không có thuốc trị, chỉ có thể hết khi chúng ta biết nhìn lại chính cuộc đời mình và bắt đầu một cuộc sống mới, hãy mở đôi mắt tâm hồn chúng ta.
-Góp nhặt-

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét