Love is wonderful: Một thoáng bình yên cho trái tim êm đềm

Thứ Bảy, 8 tháng 1, 2011

Cái ôm có màu gì?

Take a look at my blog: http://danhpham.blogspot.com


Khi con gái út của tôi, Bernadette, được 10 tuổi, tôi nhận thấy mình bắt đầu lo lắng về cháu. Bốn năm vừa qua thật là những năm tháng khó khăn cho gia dình tôi. Bernadette đặc biệt rất thân với ông bà, ông bà hết mực thương yêu cháu. Thế mà 2 ông bà lần lượt qua đời trong 1 thời gian ngắn.

Một loạt những mất mát nối tiếp nhau như vậy để lại những khoảng thời gian đau buồn khó vượt qua của bất kỳ ai, nhất là với 1 đứa bé. Riêng đối với con gái tôi lại càng khó khăn hơn vì bản tính cháu rất nhạy cảm và thương yêu người khác. Đến năm lên 10 thì cháu chìm đắm trong trạng thái mà ta thường gọi là trầm cảm.

Gần 1 năm trời cháu hiếm khi mỉm cười, thờ ơ lặng lẽ đi qua cuộc sống. Ánh sáng đang tắt dần 1 cách đáng sợ.

Tôi không biết phải làm gì nữa. Nó cũng nhận ra là tôi lo lắng, và dường như điều đó càng tạo thêm gánh nặng khiến trái tim con gái tôi thêm nặng nề. Một hôm trong lúc con gái đi học, tôi ngồi và ngẫm nghĩ. Gia đình tôi vẫn có thói quen ôm nhau. Khi còn nhỏ, cha mẹ, ông bà, cô chú bác dều rất mau mắn nồng nhiệt ôm chầm lấy lũ trẻ con chúng tôi để tỏ lòng thương yêu. Kể từ khi tôi xa cha mẹ, những lúc vấp phải khó khăn cuộc sống,tôi tưởng tượng mình đang ngồi trong lòng bố tôi và hỏi ý kiến người. Lần này cũng vậy, tôi thầm hỏi người cha đã khuất:

“Bố ơi, con phải làm sao đây? Liệu những cái ôm của con có khiến nó đẹp như khi bố còn sống chăng?”

Không còn biết phải làm gì khác nữa, tôi quyết định thường xuyên ôm lấy cháu mỗi khi có thể.

Quả thật kì diệu, ngay lần đầu tiên được tôi ôm khi đón con gái ở cổng trường, tôi đã lại nhìn thấy nụ cười hạnh phúc và trong đôi mắt long lanh tươi sáng, tôi nhìn thấy một người nữa cũng đang rất hạnh phúc - chính là tôi.

Tôi chưa bao giờ kể cho con gái tôi nghe về “chiến thuật ôm” của tôi. Nhưng nó vẫn nhận thức rõ rệt những cái ôm quan trọng biết nhường nào. Bất kỳ khi nào cháu cảm thấy bối rối, bất an, là cháu đòi tôi ôm lấy nó. Và đặc biệt hơn khi cháu thấy tôi có vẻ buồn hoặc căng thẳng, thì cháu bảo:

- Hình như mẹ đang cần dược ôm.

Thế rồi năm tháng trôi qua, những cái ôm trở thành một mảnh ghép không thể thiếu trong cuộc sống của chúng tôi. Nhưng năm tháng qua thì con gái tôi cũng lớn theo, chuẩn bị rời xa tôi để có một cuộc sống tự lập của sinh viên đại học. Tôi lo lắng không biết rồi đây nó sẽ như thế nào khi thiếu những cái ôm của tôi.

Một tuần trước khi nó rời nhà. Chúng tôi tổ chức một buổi tiệc sinh nhật cho tôi. Con gái nói nó đã nghĩ ra 1 món quà rất tuyệt – và nó bí mật đi mua sắm, bí mật ở suốt cả ngày trong phòng riêng để chuẩn bị món quà tặng tôi.

Buổi tối, tôi nhận được một món quà với giấy gói rất đẹp. Với vẻ bối rối, cháu bảo tôi là cháu mong tôi không xem đó là món quà thật "lập dị".

Tôi mở phong bì mà cháu dưa chung với gói quà, và thấy bản phô tô của 1 truyện ngắn mà cháu bảo tôi đọc lên, đó là: "ÔNG CHÁNH ÁN ÔM CHẦM” đã từng được đăng trong “món ăn tinh thần dành cho trẻ em”. Nó lắng nghe tôi đọc câu chuyện kể về Shapiro, 1 ông chánh án về hưu đã đề nghị ôm lấy bất kỳ ai cần dược ôm. Ông dã sáng tạo ra 1 ‘BỘ ÔM” gồm những hình dán trên ngực áo, ông tặng mọi người và đổi lấy 1 cái ôm. Cuối cùng ông cũng trải qua cuộc thử nghiệm chính mình khi người bạn dẫn ông đến 1 nhà nuôi dưỡng dành cho những người bị khuyết tật, nơi mà ông thấy những người vô cùng cần 1 cái ôm ấm áp tình người. Vào cuối cái ngày chuyến đi thăm đặc biệt, ông đối diện với 1 người gần như phải sống thực vật, không thể làm gì hay thậm chí nói từ nào, ngoại trừ ngồi đó miệng chảy đầy nước dãi. Sau khi ông bắt mình phải ôm con người cô đơn ấy, bất ngờ bệnh nhân mỉm cười lần đầu tiên sau 23 năm ở bệnh viện. Câu chuyện kết thúc với câu:”Tạo sư đổi thay trong đời sống người khác đơn giản biết bao”.

Mặc dù không phải lần đầu tiên đọc mẩu chuyện này, nhưng nước mắt vẫn lăn dài trên má tôi, một phần vì cảm xúc đối với câu chuyện, một phần vì hạnh phúc và tò mò đối với món quà con gái tặng tôi. Mở giấy gói, tôi bất ngờ với "bộ ôm" mà con gái tôi chuẩn bị: Đó là hàng chục chiếc gối ôm nhỏ xíu xinh xắn hình trái tim với lời nhắn "Mỗi khi mẹ buồn, mẹ nhớ con hay chỉ đơn giản là mẹ muốn ôm con, mẹ hãy ôm một trong những "cái ôm" này nhé. Con đã làm nhiều cái để mẹ có thể để nó bất kì đâu trong nhà và ôm con bất kỳ lúc nào mẹ muốn."

Người ta để lại cho con cái một công ty, một cửa hàng, hay có thể là một tri thức, một "nghề gia truyền"... Nhưng gia đình tôi để lại cho con cái "những cái ôm" của yêu thương, của cảm thông, của vị tha, và là cái ôm của "GIA ĐÌNH"!

Vậy bạn đã biết cái ôm có màu gì chưa? Với chúng tôi, nó có màu của
TÌNH YÊU THƯƠNG GIA ĐÌNH!

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét