Love is wonderful: Một thoáng bình yên cho trái tim êm đềm

Thứ Sáu, 14 tháng 1, 2011

Mưa lặng

Take a look at my blog: http://danhpham.blogspot.com


Hình ảnh người đàn ông với đôi chân chút xíu không đi được, phải lê từng chút một bằng mông, đôi tay lêu nghêu cầm sấp vé số cứ hiện lên trước mắt tôi. Bây giờ ngoài trời đang mưa rả rích, không biết người đàn ông đó như thế nào? không biết ông ta có lê kịp trước khi cơn mưa ập xuống không?

Bây giờ là giữa tháng tư, có lẽ đã vào mùa mưa cho nên mấy hôm nay trời hay âm u và thỉnh thoảng có vài cơn mưa như thế.

Hôm nay tôi đi chụp hình thẻ để làm hồ sơ thi đại học, đây là lần thứ hai tôi bước vào cuộc thi này. Việc chụp hình của tôi diễn ra khá suôn sẻ, chỉ đợi 15' là tôi đã có những tấm hình như ý muốn. Bây giờ ngoài trời gió rất mạnh, bầu trời bỗng sụp tối một cách nhanh chóng báo hiệu một cơn mưa nặng hạt sắp đổ xuống. Không khí bên ngoài rất vội vã. Và trên đường về tôi đã gặp ông. Người đàn ông với thân hình bé xí, gầy nhom, gương mặt của ông ấy hằn sâu những vết nhăn có lẽ vì cuộc sống quá khổ cực. ,tôi bước ngang qua ông ấy,dường như có một điều gì đó dấy lên trong lòng của tôi, tôi nghĩ mình nên giúp ông ấy tránh mưa chăng? Câu hỏi xoáy vào óc của tôi, tôi muốn dừng lại, nhưng lạ quá tôi không điều khiển được chân của mình. Nó cứ bước thẳng, lặng lẽ,...Tôi tự nhủ, "mình sẽ đi vòng một vòng nữa, rồi quay lại, nếu lúc đó còn thấy ông tôi sẽ giúp ông tránh mưa". Tôi đi một vòng khoảng vài ngả tư, nhìn dáo dát không thấy ông ấy đâu, tôi cảm thấy hơi nuối tiếc, nhưng trong lòng lại thấy vui vui, vui không phải vì có suy nghĩ rằng có lẽ có ai đó đã giúp ông, nhưng vui vì may quá mình không cần phải làm gì nữa rồi. Bất chợt tôi nhìn thấy ông, ông đang nhích từng nhích mông rất khó khăn. Tôi thấy chua xót cho ông ấy, nhưng trong lòng lại cảm thấy ái ngại. Biết bao nhiêu người cũng nhìn thấy ông, sao họ không giúp? còn tôi, tại sao lại phải làm vậy?Vì tình yêu thương tôi tự trả lời mình, nhưng ..., trong thâm tâm tôi có một cuộc đấu tranh tâm lý rất gây gắt, dữ dội. Và, cuối cùng cái ái ngại đó đã chiến thắng. Một lần nữa, tôi lại bước qua ông ấy, bước chân bình thản , nhẹ nhàng, nhưng trong lòng lại nặng trĩu một nỗi dày vò, tôi cảm thấy ân hận sao? có lẽ vậy...

Tạo hóa đã ban cho tôi một thân hình toàn vẹn, cuộc sống của tôi đầy đủ về mọi thứ. Nhưng ông ấy lại không được như vậy. Phải chăng Ngài muốn tôi phải giúp đỡ những người như ông ấy? Nhưng tôi đã không làm.

Trên suốt đường về trong lòng của tôi dấy lên những cảm xúc khó tả, sự bứt rứt, sự chỉ trích của chính tôi càng làm cho tôi thêm dằn vặt. Rồi đâu đó tôi nghe vang lên những lời hát:
".. nào có khó khăn gì đâu khi nói yêu thương người,
hoặc thoáng thấy chút xót xa rồi lãng quên bay theo gió,
nhưng có biết bao nhiêu người còn đang sống khổ đau trên đời,
cần có những ai quan tâm giúp vơi đi bao nỗi ưu sầu...".

- Tác giả: abt -

2 nhận xét :

Nặc danh nói...

Nhớ cái thằng abt có bài nào tên "Mưa Lặng" đâu he??:)

Unknown nói...

@anonymous: Mượn bài của abt, đặt tên lại theo cảm nhận của mình...

Đăng nhận xét