Love is wonderful: Một thoáng bình yên cho trái tim êm đềm

Thứ Ba, 25 tháng 1, 2011

Chiếc áo

Take a look at my blog: http://danhpham.blogspot.com


Cái tủ quần áo cũ đã tàn tạ khi đến tay tôi- con gái thứ tư trong năm anh chị em. Tôi rất ghen tị với Ken, thằng em trai duy nhất, bởi nó luôn có quần áo mới, không phải mặc đồ lót phai màu hay quần rách gối. Thật là bất công!

Thứ quần áo tốt nhất mà tôi từng có là những thứ xấu xí - những thứ mà các chị tôi được tặng nhưng quá xấu nên không ai muốn mặc, chúng bị nhét xuống dưới đáy tủ cho đến khi trở nên quá chật không mặc được nữa.
Cái áo len đáng yêu màu vàng dì Martha tặng cho Cathy có thêu con vịt. Chiếc quần ống rộng trong khi có dáng ở trên lại bó. Đó là quần áo “mới” của tôi. May mắn làm sao, cho đến khi mười tuổi, tôi không hề quan tâm đến thời trang, và mặc tất cả những gì vừa với người. Nhưng một ngày kia, tôi thay đổi.
Bạn Rena của tôi sống cạnh nhà. Bạn ý lớn hơn tôi, xinh xắn và vui tính, là người Ukraina. Tôi rất thích quần áo của bạn ý, đầy màu sắc và rất truyền thống. Một ngày khi tôi đang ở nhà Rena học làm bánh, mẹ bạn ý mang ra một bọc lớn quần áo để mang đi làm từ thiện: “Cháu có thích xem trước không?” Bác ý hỏi. Tôi háo hức mở túi ra và xem xét. Ở trên cùng đống quần áo là cái áo đẹp nhất trên đời.
Nó màu đỏ, đỏ tươi và mịn màng như lụa. Không có vệt nước mắt, vệt mồ hôi, không vết rách và còn có bảy cái cúc màu vàng ở phía trước, và mỗi cái ở một cánh tay. Tôi thích quá, thay ngay cái áo cũ ố màu và nói “cảm ơn bác”. Tôi chạy thật nhanh về nhà để khoe mẹ cái áo mới.
Chiếc áo mới mang đến điều kì diệu. Lần đầu tiên tôi soi gương trước khi đi học. Tôi chải đầu nhiều hơn một lần mỗi ngày và đánh răng hơn hai lần. Quần áo bẩn được xếp gọn thành chồng cạnh máy giặt trước khi chúng tự đi được đến đấy.
Tôi bắt đầu chú ý đến những thứ người khác mặc và thậm chí còn liếc trộm tạp chí thời trang của các chị. Tôi trở nên hứng thú trong việc khâu vá và rất nhanh chóng đã có thể tự may quần áo cho mình từ đống vải vụn.
Không phải lúc nào tôi cũng thành công và có vài cái mẹ tôi không bao giờ cho mặc ra ngoài đường, nhưng cuối cùng tôi đã có thể làm được một tủ quần áo tử tế cho bản thân.
Tôi mặc cái áo đỏ đẹp đẽ ít nhất ba lần một tuần. Tôi mặc nó mỗi dịp lễ tết và mặc đến trường những ngày có liên hoan. Tôi đánh bóng những cái cúc vàng và treo cái áo lên mỗi khi giặt xong. Năm mười hai tuổi, tôi đã thành một cô gái trẻ xinh xắn, điệu đàng, tất cả là nhờ cái áo đỏ tuyệt vời.
Một hôm mẹ tôi nhìn chăm chú khi tôi loay hoay để cài cúc. Tôi đã lớn lên và thật xui xẻo cái áo không lớn lên theo tôi. Tôi khóc và cố tìm cách làm nó to lên mà không bị rách, nhưng không thể làm được. Nó rất hoàn hảo, và không thể nào sửa để vừa với thân hình đang lớn lên của tôi.
Mẹ tôi đang sắp xếp đồ cũ để mang đi cho một gia đình khác. Họ là người Bồ Đào Nha và mới chuyển đến thị trấn nhỏ của chúng tôi. Họ không giàu có, nhất là sau khi chuyển nhà. Ông bố mới kiếm được việc, và bà mẹ thì không giỏi tiếng Anh nên bác ý vẫn chưa tìm được việc trong cửa hàng nào.
Tôi nhớ đã nhìn thấy con gái bé nhất của họ ở trường với những bộ quần áo nhàu nát cùng đôi giày rất cũ, mái tóc rối bù và khuôn mặt nhem nhuốc. Thật đau lòng khi nhận ra con bé rất giống tôi hai năm trước, khi tôi ngồi ở nhà của Rena.
Tôi đặt cái áo đỏ vào túi. Mẹ tôi gật đầu và nói “Bây giờ con đã thật sự trưởng thành rồi, không chỉ bằng một cách”. Tôi cười và nhìn cái áo yêu thích lần cuối. Nó đã mang may mắn cho tôi và hi vọng nó cũng sẽ mang may mắn đến cho cô bé.
Tuần tiếp theo ở trường, tôi gặp lại cô bé con, tên là Marta. Cô bé đang bận rộn kết bạn và chơi đùa. Nụ cười của em rạng rỡ hơn, mái tóc được chải và buộc lên bằng một cái nơ đỏ tươi cho hợp với cái áo đỏ mới có những cái cúc màu vàng mà ai đó vừa gửi tặng.

-Góp nhặt-

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét