Love is wonderful: Một thoáng bình yên cho trái tim êm đềm

Thứ Năm, 6 tháng 1, 2011

Một ngày tôi mất bạn

Take a look at my blog: http://danhpham.blogspot.com

[Sáng tác của bạn]
Tác giả: Dominic Trần
Mùa hè năm 2007


Gửi từ Email: romantic******@gmail.com

----------------------------------------------------

Một lần lang thang trên net, tôi vô tình lạc vào blog của một người bạn. Lòng tôi trải dài miên man theo từng dòng entry mới nhất: . . . Một trong những hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời là tình bạn, và một trong những hạnh phúc lớn nhất của tình bạn là có người để gửi gắm một bí mật một tâm tư . . . Tình bạn như ngọn lửa hồng trong không gian giá lạnh. . . Trong tình bạn nếu không chân thành tha thứ cho nhau thì không sao bền vững được....

Và rồi tôi giật mình tự hỏi: trải qua hai mươi năm đời người,tôi có được một tình bạn thực sự chưa? Câu trả lời là rồi, tôi cảm thấy mình rất may mắn và hạnh phúc nếu như câu hỏi này được đưa ra đúng vào thời gian này năm ấy. . . Vì giờ đây mọi việc đã khác, tôi phải đối mặt với một sự thật khó chấp nhận: TÔI MẤT BẠN.

Có lẽ suốt cuộc đời tôi sẽ không quên giây phút tôi và bạn gặp nhau. Ngày ấy tôi không thể nào ngờ rằng bạn và tôi có thể trở thành BẠN THÂN của nhau. . . Một buổi chiều, như bao buổi chiều khác, tôi lê chân trên con đường đầy gió và bụi, bước lên con dốc lạnh lẽo, một hình ảnh đập vào mắt tôi, BẠN đứng phía cuối dốc, vẫy tay chào tôi, một nụ cười tự nhiên đến không ngờ, vì tôi và BẠN nào có quen nhau. Thế đấy, vậy là chỉ qua vài câu hỏi, vài lần trò chuyện, tôi và BẠN thân nhau lúc nào không biết. Tôi sẽ không thể nào quên những ngày trời ngập nắng, chói chang, tôi và bạn trên con ngựa sắt lang thang trên đường phố Sài Gòn. Rồi những cơn mưa lạnh giá, vẫn là BẠN cùng tôi, lang thang... Những lúc ấy, cảm giác như mọi vật xung quanh đang ghen tỵ với tôi. Vì... Tôi có BẠN!

Thời gian ấy, nếu như có ai đem đến cho tôi một núi vàng hay thậm chí là một tình yêu đẹp đến lung linh, đòi đổi lấy BẠN thì có lẽ họ sẽ phải thất vọng, tôi không đổi đâu. Vì sao ư? Vì BẠN quan trọng với tôi lắm. Tình bạn có những thứ mà ngay cả tình yêu cũng không thay thế được.

Bất cứ khi nào có tâm sự BẠN lại tìm tôi. Và tôi chẳng khi nào từ chối. Tôi thích cảm giác được cùng BẠN lang thang, cùng bạn tâm sự, nó khiến tôi có ý nghĩa trên đời.

Thế rồi một ngày, bạn rớt Đại Học, tôi đậu. Tôi lại cùng bạn lang thang tìm trường xét tuyển Cao Đẳng. Dù 12g trưa hay 9g tối, thậm chí đôi khi giữa đêm, tôi và BẠN ngồi cùng nhau dưới hiên nhà. Tôi biết BẠN buồn, lo lắng, tôi tìm cách an ủi. Rồi cũng có kết quả, bạn đậu một trường Cao Đẳng, nhưng tiếc rằng tôi không là người được biết đầu tiên. Từ lúc đó, tôi nhận ra rằng: BẠN đang xa lánh tôi. Giật mình tự hỏi và thắc mắc, rồi tôi biết: BẠN trách tôi vì tôi đã tiết lộ bí mật của bạn . . .

Tưởng rẳng là chuyện cỏn con. Thế nhưng, cuộc đời không bao giờ đẹp như con người vẫn hằng mơ tưởng. BẠN nghĩ rằng tôi không còn đáng tin. Tôi buồn, tôi chán ghét chính bản thân mình. Giờ đây, chắc BẠN cũng chẳng hiểu cho tôi, rằng việc tôi nói ra bí mật là hoàn toàn vô ý, chẳng lẽ thời gian làm bạn không đủ để BẠN thông cảm cho tôi sao? Giờ thì bí mật ấy đã không còn là bí mật. Đôi lúc tôi tự hỏi: lỡ như giây phút ấy tôi không vô ý nói ra thì bây giờ thế nào? Nhưng thôi, tôi là người có lỗi, đó là sự thật, tôi ý thức điều đó. Tôi xin lỗi bạn, đã rất rất nhiều lần tôi xin lỗi bạn. Và rồi, "có gì đâu, BẠN và tôi vẫn là bạn thôi". Tôi lại vui, lại hy vọng. Và dĩ nhiên, mọi chuyện vẫn thế.

Bây giờ, bạn có biết tại sao BẠN quan trọng đến thế với tôi? Vì tôi chưa bao giờ có một tình bạn thật sự, trân trọng và quý báu như BẠN đã trao cho tôi.

Thôi thì giờ tôi lại tự an ủi mình như ngày xưa tôi đã từng an ủi BẠN: "Đừng trách hay ghét bất kỳ người nào, mà phải biết cám ơn cuộc đời đã cho ta gặp họ. Họ dạy ta học thêm nhiều điều." BẠN có biết bạn dạy tôi điều gì không? BẠN dạy tôi biết thế nào là tình bạn thực sự, là tình cảm chân thành những người bạn dành cho nhau. Và bài học đau đớn nhất: Đừng bao giờ gây ra lỗi lầm, vì một cây đinh dù được nhổ ra khỏi hàng rào vẫn còn đó một vết đinh, không thể xóa nhòa.

Tôi sai, và tôi mất bạn. Vẫn con đường ngày đó, vẫn cái nắng trưa hè oi bức đó, vẫn là những cơn mưa lạnh giá đó, chỉ một điều khác: KHÔNG CÓ BẠN. Rồi tôi cũng chấp nhận thôi, sẽ có ngày bạn chẳng còn là gì với tôi cả, nhưng có lẽ ký ức một người bạn sẽ khó phai nhòa...




Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét