Love is wonderful: Một thoáng bình yên cho trái tim êm đềm

Thứ Năm, 13 tháng 1, 2011

Làm việc


Take a look at my blog: http://danhpham.blogspot.com


Một thị trấn nọ đang xây một giáo đường vô cùng nguy nga. Các nhà chức trách của thị trấn đã loan tin rộng rãi về sự kiện lớn này của thị trấn. Có rất nhiều nhà báo đến đăng tin, viết bài, chụp ảnh ngay khi công trường còn đang hoạt động dở dang.

Một nhà báo nọ đến hỏi một anh thợ xây:
- Đây quả là một công trường lớn, anh hãy cho biết anh đang làm gì ở đây?

Đáp lại câu hỏi của nhà báo là thái độ hậm hực của anh thợ xây:
- Ông hỏi tôi làm gì ở đây ư? Tôi có một vợ, ba con, một ngôi nhà đang phải trả góp, một chiếc xe hơi vay tín dụng của ngân hàng, một tháng nữa là đến những ngày lễ. Nếu bây giờ tôi không ở đây và làm việc, thì tôi sẽ ra sao đây, gia đình tôi sẽ thế nào đây? Tôi chắc anh trả lời được, không làm việc ở đây thì chỉ có đói thôi.

Sau khi ghi chép tỉ mỉ, nhà báo tiếp tục công việc của mình, anh tiến đến một kỹ sư trộn bê tông và hỏi cùng một câu hỏi với anh thợ xây. Chàng kỹ sư trộn bê tông có bộ râu kẽm ưỡn ngực, chắp tay ra sau trả lời nhà báo:
- Ông không thấy tôi đang trộn hồ sao? Tôi là kỹ sư trộn bê tông xuất sắc nhất của thị trấn này, nếu tôi không ở đây thì ai có thể ở đây chứ? Tôi biết chính xác tỉ lệ từng loại vật liệu để cho ra bê tông chất lượng tuyệt vời nhất mà không một công trình nào trong thị trấn này có thể sánh được với công trình do tôi làm được đâu.

Và nhà báo đến bên một người nữa, một bác trung niên đang đẩy xe cút kít, với cùng câu hỏi. Bác ngừng tay, lấy khăn lau mồ hôi từ tốn trả lời:
- Anh hỏi tôi đang làm gì ở đây à? Anh hãy nhìn những cây cột kia nhé, và cả những bức tường nữa, anh hãy thêm vào đó một chút đá cẩm thạch, một tấm thảm đỏ trải dài... 2 năm nữa sẽ là cảnh tượng của nơi đây đấy. Góc đường này lúc đó sẽ là nơi tọa lạc của ngôi giáo đường đẹp nhất nước ta, mọi người khắp nơi sẽ đổ về thị trấn này để có thể chiêm ngưỡng vẻ đẹp nguy nga của nó, mọi người sẽ khen ngợi. Lúc ấy tôi chỉ cần đứng gần đó và lắng nghe, không cần nói ra, nhủ thầm một cách sung sướng và hãnh diện rằng - tôi đã góp phần xây dựng công trình tráng lệ này. Anh hỏi tôi đang làm gì sao? Tôi đang xây ngôi giáo đường vĩ đại nhất thế giới đấy.

Ghi ghi chép chép, nhà báo bỗng xé ra một mảnh giấy và đưa cho bác trung niên. Trong tờ giấy viết một cuộc hẹn: "8.00 AM ngày mai, mời bác có mặt tại phòng giám sát thi công để nhận công việc mới". Bác lật ra phía sau mảnh giấy, và thấy một ghi chép nhỏ của "nhà báo":
- một chiếc máy
- một cái thùng
- một kiến trúc sư

----------------------------------------------
Nhà báo đó có thể là chủ đầu tư của công trình, cũng có thể là quản lý bộ phận giám sát thi công của công trình. Anh ta thật khéo léo trong cách tìm ra năng lực tiềm ẩn trong chính bộ máy của mình. Nhưng điều khiến chúng ta phải suy nghĩ chính là những ghi chép của anh về 3 người thợ, 3 công nhân đang làm việc.

Bạn cũng đang làm việc, bạn thử ngẫm xem bạn thuộc dạng nhân công nào?
  • Một chiếc máy - làm việc để sống, làm việc như thể nó buộc phải như vậy, không thể khác được. Làm việc để kiếm thu nhập, để trả tiền nhà, tiền xe và sinh hoạt phí. Làm việc để thỏa mãn những nhu cầu của đời sống. Cuộc sống thật vô nghĩa.
  • Một cái thùng - làm việc với sự tự tin thái quá dẫn đến tự cao. Bạn chăm chăm vào những điều bạn có thể làm được, bạn làm việc vì vinh quang cá nhân. Cuộc sống chỉ nằm trong một chiếc gương.
  • Một kiến trúc sư - một con người thực thụ, một con người "sống" trong công việc. Bạn làm việc với niềm vui, với cả sự tự hào, và với mục tiêu cuối cùng của công việc. Bạn biết rõ chính xác mục đích công việc của bạn. Cuộc sống thật tươi đẹp và huy hoàng.

----------------------------------------------

"HỄ LÀM VIỆC GÌ, HÃY HẾT LÒNG MÀ LÀM. NHƯ LÀM CHO CHÚA CHỨ CHẲNG PHẢI LÀM CHO NGƯỜI TA"

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét